Nói xong, hắn trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Hắn thì cảm thấy rất sảng khoái đấy, còn đầu óc của thư ký thì trở nên tê rần.
Vậy mình nên báo với Trần tổng như thế nào bây giờ?
Nhưng có một điều may mắn rằng, cậu ta lo lắng chuyện này chưa được bao lâu thì đã có một chuyện lớn hơn xảy ra, trực tiếp thu hút hết sự chú ý của Trần Chi.
Hứa Kiệt muốn chấm dứt hợp đồng với công ty.
Nói đúng hơn là anh ta đã trực tiếp gây náo loạn với công ty.
Gần đây Âm Lạp đã xảy ra rất nhiều vụ bê bối, đặc biệt là chuyện bê bối tình ái của người đứng đầu công ty như Trần tổng và Trần Hàng người cũng được xem là một nghệ sĩ dưới trướng Âm Lạp, đã để lại một thành kiến rất lớn cho anh ta.
Vốn dĩ Hứa Kiệt đã không hài lòng với công ty rất nhiều chuyện rồi.
Ngày phát hành album vốn đã được ấn định lại bị công ty trì hoãn liên tục, sau khi phát hành xong thì còn xúi giục fans của anh ta đi gây chiến với nhà khác.
Đây cũng xem như là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t một con lạc đà trực tiếp khiến anh ta đưa ra quyết định như vậy.
Người đại diện cũng đã cố gắng ngăn cản anh ta.
“Đừng làm vậy anh Kiệt, chúng ta đã làm việc với nhau lâu như vậy rồi không có ân tình nhưng cũng có tình cảm lâu năm mà, chúng ta cũng phải chừa lại một chút mặt mũi cho công ty.”
Hứa Kiệt không thể nghe dù chỉ là nửa câu nữa.
“Tôi đã giữ thể diện cho công ty rồi nên mới đợi sau khi phát hành album rồi mới rời đi đấy, nếu cậu nhìn vào chất lượng của album mới lần này và những gì công ty đã làm, thì cậu cũng sẽ không có mặt mũi nào mà đứng ở đây nói mấy lời này với tôi đâu.”
Chuyện này xác thật là do công ty làm sai sử dụng danh nghĩa của Hứa Kiệt đi gây chiến.
Trong lòng người đại diện cũng rõ chứ, nên đã nở một nụ cười mỉa mai.
“Làm nghệ sĩ làm sao có thể dễ dàng như vậy chứ, so với các công ty khác thì công ty Âm Lạp chúng ta đã tốt lắm rồi, A Kiệt anh nghe lời khuyên của em đi, có thể công ty khác sẽ không tốt như vậy đâu.”
“Điều này thì cậu sai rồi.”
Hứa Kiệt chỉ để lại một câu này rồi lấy đồ mình muốn, mặc kệ sự ngăn cản của người đại diện mà bước ra khỏi công ty.
Ngăn không được anh ta nên người đại diện mới nhanh chóng đi tìm Trần tổng.
“Trần tổng, không xong rồi Hứa Kiệt đã nói rằng muốn huỷ hợp đồng với công ty, anh ta đã rời khỏi công ty rồi.”
Trần Chi vừa ném bức thư từ chức vào thùng rác thì nghe được tin tức này, hai bên huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh và bắt đầu xuất hiện những cơn đau đầu.
“Cậu nói cái gì? Tại sao Hứa Kiệt lại đột nhiên muốn huỷ hợp đồng?”
“Hình như là bởi vì chuyện album lần này cùng với những vụ bê bối của công ty, tôi cũng đã cố gắng hết sức khuyên rồi nhưng không được.”
Nói đến chuyện album thì Trần Chi cũng trở nên đuối lý.
Lần này đã lợi dụng danh tiếng và lượng fans lớn của Hứa Kiệt để công kích bên Tô Triệu, vốn dĩ chưa được sự cho phép của Hứa Kiệt mà đã làm vậy nên khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Cô bóp mũi thừa nhận chuyện xui xẻo này là do mình gây ra.
“Như vậy đi, trước tiên cậu cứ trấn an Hứa Kiệt trước, rồi tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ta sau dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, xem có thể giữ người lại được hay không.”
Hứa Kiệt được xem như là một trụ cột của Âm Lạp.
Nếu như để Hứa Kiệt rời khỏi công ty cũng giống như đồng thời mất đi vợ và mất hết quân chỉ có rước họa về nhà mà thôi.
Đương nhiên Trần Chi không muốn những chuyện ngu xuẩn này xảy ra.
Bây giờ cô ta chỉ có thể gạt những chuyện khác sang một bên tập trung vào giải quyết chuyện Hứa Kiệt mới được.
Nhưng lần này Hứa Kiệt đã quyết tâm rời đi nên trực tiếp trốn luôn.
Điện thoại di động thì trực tiếp tắt máy nhà cũng không trở về, ở nhà của anh ta ở thành phố S trợ lý cũng chẳng thấy anh ta đâu cả.
Hứa Kiệt giống như biến mất trên thế giới này ngay dưới mí mắt của Trần Chi.
“Cậu ta có thể đi đâu chứ?”
Trần Chi sứt đầu mẻ trán, thúc giục người đại diện giúp cô ta nghĩ cách.
“Tôi cũng không rõ lắm, thưa Trần tổng ngày thường A Kiệt không thường ở lại thành phố S, nên theo lý mà nói anh ấy không quen ai ở đây cả.”
Trần Chi chỉ muốn nghe một đáp án duy nhất chứ không có tâm tình nghe mấy lời giải thích dài dòng như vậy.
“Tìm, cho toàn bộ người đi tìm cho tôi, nhất định phải tìm ra được Hứa Kiệt!”
Bây giờ cô ta đang cảm thấy rất hoảng hốt rồi.
Hội đồng quản trị vốn đang không hài lòng với cô ta rồi, nếu là lại thêm vụ của Hứa Kiệt thì e rằng chức chủ tịch của cô ta không giữ được mất.
Thật ra Hứa Kiệt không có đi đâu xa cả.
Công ty Âm Lạp cách trung tâm mua sắm Vạn Phú không xa lắm, anh ta đã hẹn người ở tầng năm để bàn chuyện ký hợp đồng.
Sau khi đến chỗ đã đặt trước Hứa Kiệt vừa đẩy cửa ra thì thấy Hồ Trân Trân đang ngồi trong đó.
“Xin chào anh Hứa đã sớm nghe đến danh tiếng của anh từ lâu.”
Hứa Kiệt khách khí gật đầu: “Hồ tổng, tôi cũng đã nghe đến danh tiếng cô từ lâu rồi.”
Sau khi hai người nói vài câu khách khí xong thì không khí trong phòng lại an tĩnh hơn.
Từng ấy năm trôi qua nhưng Hứa Kiệt cũng chỉ chuyên tâm vào việc sáng tác nhạc.
Anh ta không giỏi giao tiếp, chuyện tốt mà Âm Lạp làm được chính là không ép buộc anh ta tham gia mấy bữa tiệc xã giao hay mấy bữa tiệc của thương nhân.
Bởi vậy, từng ấy năm trôi qua mà kỹ năng giao tiếp của anh ta không tốt lên là bao.
Hồ Trân Trân nhìn ra được điều này nên cũng không nhiều lời mà đẩy hợp đồng đã chuẩn bị từ trước ra.
“Dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc từ trước, phí vi phạm hợp đồng với Âm Lạp bên phía Giang Hồ Tiền Tuyến sẽ thay anh trả, đây là đãi ngộ của anh sau khi ký hợp đồng, anh có thể nhờ luật sư xem xét kỹ bản hợp đồng này, sau khi suy nghĩ xong thì trả lời cho tôi cũng được.”
Hứa Kiệt ngồi đây chưa được một phút thì đã bàn xong mọi chuyện rồi.
Anh ta cầm bản hợp đồng trên tay không biết nên đi hay là ở lại.