Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 310




Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã có một nhóm fans hâm mộ trung thành lên đến một trăm người.

Những fans hâm mộ mới sa hố Tô Triệu vào ngày hôm nay, theo lý mà nói thì họ chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu mới đúng.

Nhưng sự thật chính là khi họ nhìn thấy những bình luận bôi nhọ Tô Triệu thì họ đang ở giai đoạn si mê Tô Triệu nhất.

Nhiều người đã sinh ra tâm lý nổi loạn và muốn tham gia vào trận chiến này.

Nhưng kết quả là fans của Hứa Kiệt biết tỏng luôn những chuyện đang xảy ra nên bắt đầu chuyển qua mắng công ty Âm Lạp, sau khi fans của Tô Triệu nghe fans Hứa Kiệt thuật lại tình huống xong, cũng bắt đầu đi theo họ mắng Âm Lạp.

Fans hâm mộ của hai bên đã mắng Âm Lạp đến mức leo thẳng lên hot search.

Khi quản lý nhìn thấy cái hotsearch này thì đầu cũng đau theo luôn rồi.

“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ, dùng tiền để đè hotsearch này xuống sao?”

Hắn đã thử hỏi những nhân viên của mình nhưng trong lòng hắn biết rõ cách này không hay chút nào.

Lúc này đang là thời điểm tâm lý của fans tức giận nhất, nếu lúc này cưỡng chế đè hotsearch xuống thì không còn nghi ngờ gì nữa họ sẽ càng tức giận hơn, chắc chắn còn gây ra một làn sóng phẫn nộ hơn nữa

Cấp dưới cũng rất nhắc nhở hắn một điều: “Thưa quản lý, tài chính mà Trần tổng phê duyệt có giới hạn không thể đè hotsearch này xuống liền.”

Đành phải chấp nhận vậy thôi.

Hắn trực tiếp ngả lưng xuống ghế.

Xem ra chỉ còn cách chấp nhận kết quả này thôi, tưởng tượng đến ngày mai Trần tổng sẽ mắng hắn như nào thôi cũng đã thấy khó chịu rồi.

“Đây đúng là một công việc tồi tệ mà, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya vậy mà tiền lương làm thêm giờ cũng chỉ có một ít, còn phải chịu đựng việc sếp mắng đến mức chán nản luôn rồi, mẹ kiếp, thật muốn từ chức quá đi!”

Ngay cả người quản lý như hắn mà còn muốn từ chức chớ đừng nói chi những nhân viên khác.

Sau khi hắn nói xong lời này không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên an tĩnh.

Qua một phút cũng có người nói giống hắn.

“Tôi cũng muốn từ chức, hai ngày này vì cứ tăng ca liên tục mà uống thuốc trị gan rồi đây.”

Có người mở đầu nên ngay sau đó liền có những lời phàn nàn vang lên liên tục.

“Khoé mắt tôi có nếp nhăn hết rồi này rốt cuộc chúng ta còn phải ở đây chịu đựng những việc này bao lâu nữa chứ!”

“Đúng rồi rõ ràng tôi làm bên truyền thông và quảng bá, tại sao phải ở đây làm mấy cái việc vô nhân tính như vậy chứ.”

“Ai nói không phải đâu, tôi là người phụ trách viết kịch bản quảng cáo truyền thông chuyên nghiệp mà còn không hiểu sao khi đến công ty này còn phải viết mấy cái văn bản cho thuỷ quân đúng là thua mà.”

Sau khi nói xong mấy lời này bầu không khí trong văn phòng càng trở nên vội vã hơn.

Ở văn phòng tăng ca đến gần rạng sáng như vậy làm gì có ai mà không thấy tức giận được chứ.

Sau khi quản lý nghe xong những lời này càng nghĩ thì càng thấy giận.

Hơn nữa gần đây cứ liên tục thức khuya tăng ca đến nửa đêm tim đập rất nhanh có cảm giác có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào ấy chứ.

Hắn trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát rồi đột nhiên đập bàn một phát.

“Mẹ nó, tôi không làm nữa!”

Hắn là một người làm việc rất nhanh chóng vừa nói câu này xong, liền cúi người soạn đơn từ chức trên máy tính, thậm chí ngay cả phong bì cũng không bỏ mà trực tiếp đi vào văn phòng chủ tịch ném thẳng lên bàn Trần Chi.

Một màn nước chảy mây trôi như vậy cũng làm những cấp dưới của hắn choáng váng.

“Không phải chứ, bây giờ sếp từ chức luôn rồi sao?”

“Sếp trực tiếp tan làm luôn rồi, sếp nghỉ việc thật đấy à?”

Những người trong văn phòng đều trao nhau một ánh mắt khó hiểu: “Vậy chúng ta còn ở đây làm gì chứ?”

Đầu đàn cũng đã đi rồi, đám cấp dưới quèn như bọn họ còn ở đây làm gì được chứ?

Chuyện tan tầm từ trước đến nay đều phải thuận theo cấp trên, nếu đầu tàu của phòng này đã trực tiếp từ chức rồi, thì chắc là cấp dưới như bọn họ tan làm không bị mắng đâu đúng không.

Mọi người nghĩ như vậy liền trực tiếp giải tán tan làm về nhà.

Sáng sớm hôm sau, khi Trần Chi đến làm việc thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc này trên bàn có một đơn từ chức và người quản lý của bộ phận truyền thông và tuyên truyền cũng không đến làm nữa.

Cô ta tức giận gọi cho thư ký.

“Nói cho quản lý Trương của bộ phận truyền thông biết cho dù có muốn từ chức thì không bao giờ được rời công ty ngay lập tức đâu, tôi còn chưa đồng ý cho hắn từ chức đâu, bây giờ phải tới đây đi làm ngay!”

“Ai cho cái quyền nói đi là đi chứ, đúng là lộng quyền mà!”

Thư ký đến cái gì cũng chưa làm mà đã bị Trần Chi mắng thảm vậy rồi.

Nhưng vì yêu cầu của Trần tổng nên phải liên hệ với quản lý Trương người đã từ chức.

Cậu ta bấm điện thoại.

“Xin chào, quản lý Trương đúng không?”

“Không phải quản lý Trương, cậu gọi sai số rồi.”

Giọng nói trong điện thoại vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, giọng nói rất mơ hồ khác biệt rất lớn so với ngày thường.

Thư ký nghe được thì có chút ghen tị

“Quản lý Trương Trần tổng kêu anh trở về làm ngay lập tức, cô ấy nói rằng phải có sự đồng ý của cô ấy thì quản lý Trương mới có thể từ chức.”

Quản lý Trương cũng rất dứt khoát, sau khi tỉnh táo hơn một chút cũng không làm khó dễ thư kí nữa.

“Phiền cậu giúp tôi chuyển lời đến cô ta rằng tôi đã về nhà kế thừa gia sản rồi, còn mấy việc xấu của cô ta thì cô ta tự đi tìm người khác mà xử lý.”