Dựa theo trình tự, thì cậu ta sẽ là ca sĩ đầu tiên mà Giang Hồ Tiền Tuyến cho ra mắt.
“Trạng thái của cậu ấy rất tốt, sẽ bắt đầu buổi thu âm đầu tiên vào ngày mốt.”
Vì là ca sĩ đầu tiên của công ty ra mắt, nên Trần Khai rất quan tâm đến thái độ của Hồ Trân Trân và chủ động đề cập đến chuyện này.
“Bà chủ ngày hôm đó ngài có muốn đến công ty để quan sát tình hình thu âm không?”
Quả thật Hồ Trân Trân cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.
Đã sống hai đời rồi nhưng cô chưa vào phòng thu âm lần nào cả.
Có thể có cơ hội tới tận nơi để nghe ca sĩ thu âm, Hồ Trân Trân thật sự rất muốn tham gia cuộc vui này.
“Được vậy ngày hôm đó để trống lịch trình, chúng ta sẽ đi nghe thu âm một chút.”
Hồ Trân Trân vừa mới chọn một ca khúc, rồi hoàn thành xong tất cả công việc của mình.
Lúc này hai đứa nhóc mê game ở trong phòng cũng ló đầu ra.
“Mẹ ơi, thứ bảy con muốn ra ngoài chơi cùng Từ Bác!”
“Được.” Hồ Trân Trân liền đồng ý: “Hai đứa muốn đi đâu chơi?”
“Dạ trung tâm mua sắm Vạn Phúc, chúng con muốn đi xem người máy khổng lồ!”
Dao gần đây ở trung tâm mua sắm Vạn Phúc có một người máy khổng lồ mới được đặt tại đó, cũng vì lý do này mà rất nhiều đứa trẻ muốn đến trung tâm mua sắm Vạn Phúc chơi.
“Được, Tiểu Thầm có thể cho chú Lưu An đi cùng được không? Chú Lưu An rất đáng thương vì chưa từng thấy qua người máy lớn như vậy bao giờ cả.”
Ngay sau khi Hồ Trân Trân nói câu này xong, Trần Khai ở phía sau liền bật cười.
Từ Bác còn trả lời nhanh hơn cả Giang Thầm: “Chú Lưu An cũng thích người máy sao ạ? Chú Trương nhà cháu cũng rất thích người máy, đến lúc đó cháu cũng sẽ dẫn chú ấy theo.”
Từ lâu Từ Bác đã quen với việc dẫn người trong nhà mình ra ngoài nên cậu bé rất tự hào vỗ ngực.
“Dì cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ mang Giang Thầm và hai chú trở về an toàn.”
Hồ Trân Trân trực tiếp cười lớn rồi xoa đầu cậu bé.
“Được, vậy dì phiền cháu rồi Từ Bác.”
Khi Hồ Trân Trân đồng ý, cô còn không biết rằng hai cậu nhóc nhỏ bé này lại có thể làm ra một chuyện lớn như vậy.
Ngày hôm chính là thứ bảy, Giang Thầm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng xong từ sớm để cùng Từ Bác đi ra ngoài chơi.
Đương nhiên cũng không thể thiếu hai người ở trong nhà đi theo rồi.
Bên Giang Thầm thì có tài xế Tiểu Vương và Lưu An, còn người ở bên Từ Bác thì còn nhiều hơn.
Hai đứa trẻ ngồi chung trên một chiếc xe, còn những người còn lại thì ngồi trên chiếc xe khác.
Nhóm người này sẽ không đi theo một nhóm, chờ khi vào quảng trường sẽ đứng tản ra ở xung quanh để đề phòng điều bất trắc xảy ra.
Giang Thầm từng bị Giang Lâm bắt cóc một lần nên ít nhiều gì điều đó cũng để lại bóng ma tâm lý cho cậu, nên đối với loại bảo vệ này cậu cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm.
Từ Bác cũng đã hình thành thói quen này từ nhỏ rồi.
Hai đứa trẻ vừa xuống xe liền lôi kéo nhau bắt đầu đi chơi, căn bản không bị đám người đi theo làm ảnh hưởng.
Vạn Phúc cũng đã đạt được thỏa thuận với bên phía sản xuất phim hoạt hình robot, không chỉ không ngừng lắp đặt, còn thành lập mấy cửa hàng chuyên môn sản xuất robot nữa.
Đây cũng là một trong những mục đích chính của hai người ngày hôm nay.
Hôm nay Giang Thầm cũng đã lấy ra chiếc túi đựng tiền lẻ mà Hồ Trân Trân đã mua cho cậu trước đây.
Nhưng lần này không giống những lần trước Giang Thầm biết người máy không hề rẻ chút nào, nên có mang theo thẻ tiết kiệm của mình.
Sau khi Hồ Trân Trân nói không sao, cuối cùng Giang Thầm cũng thả lỏng tâm hồn đang căng thẳng của mình.
Chiếc thẻ ngân hàng mà cậu dùng để giữ tiền cho mẹ, thực ra nó đã trở thành chiếc thẻ đựng tiền lẻ của cậu.
“Giang Thầm cậu mau đến đây xem, nơi này có người máy màu xanh lam này!”
Giang Thầm nhìn theo hướng Từ Bác nói, không nhịn được mà “Oa” một tiếng.
Hai đứa trẻ mỗi đứa mua một cái rồi hào hứng đến quầy thanh toán của cửa hàng.
Khi họ bước vào thì bên ngoài còn rất nhiều người, nhưng khi họ chờ thanh toán thì người xung quanh đã không thấy đâu.
Giang Thầm liếc mắt một cái thì thấy một bà lão ngồi dưới mặt đất.
Bên cạnh là các nhân viên y tế đang xử lý vết thương ngoài da cho bà ấy.
“Tôi thật sự không cần đi bệnh viện, chỉ là vết thương nhẹ ở bên ngoài thôi mà.”
Các nhân viên y tế của xe cứu thương còn mang cả cáng chuyên dụng đến, nhưng bà lão sống c.h.ế.t không muốn lên.
“Bối Bối nhà tôi còn đang đợi tôi ở ngoài, tôi ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút thì có thể tự mình về nhà rồi, mấy cô cậu cứ yên tâm chi phí tôi sẽ trả hết.”
“Đây không phải là vấn đề có liên quan đến trả tiền hay không, bà ngay cả đứng lên còn không nổi nên bà phải cùng chúng tôi đến bệnh viên kiểm tra một chút mới được.”
Nhân viên y tế kiên nhẫn đứng một bên khuyên bảo bà lão.
Bọn họ thấy cách ăn mặc của bà lão liền biết bà không chịu đi bệnh viện không phải bởi vì tiền, mà chắc chắn là vì Bối Bối ở trong miệng bà.
“Chờ sau khi chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xong bà có thể quay lại đây chờ Bối Bối, nếu không bà gọi người nhà đến để bọn họ tới đón Bối Bối được chứ.”
Nhân viên y tế đã khuyên bảo nửa ngày rồi nhưng bà lão vẫn kiên quyết không thay đổi ý kiến của mình.
Giang Thầm nghe xong một lúc, thì chủ động bước lên: “Bà ơi, trong nhà bà có ai không? Cháu có thể giúp bà mang thú cưng của bà về nhà.”
Có một nơi ở trung tâm mua sắm Vạn Phúc có thể gửi thú cưng ở đó.
Bà lão ngẩng đầu lên nhìn Giang Thầm và những người ở phía sau cậu.
Lúc này xung quanh không có ai, Lưu An và tài xế Trương của Từ gia đột nhiên xuất hiện.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc và cách nói chuyện của hai đứa trẻ này, thì có thể thấy được chúng là những đứa trẻ được giáo dục rất tốt, nên bà lão cũng có chút d.a.o động rồi.
Sở dĩ bà không chịu đi bệnh viện vì không thể an tâm đem Bối Bối giao cho người khác.
Thời buổi hiện nay người có thể tin cậy được rất ít, nếu có người có ý xấu đem Bối Bối đi bán hoặc vứt đi thì bà sẽ càng đau lòng hơn.