Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 301




Cậu bé là một người rất rộng rãi nên khá nổi tiếng ở trường.

Tuy không có quá nhiều bạn thân, nhưng cậu bé có thể nói chuyện với rất nhiều bạn học.

Giang Thầm cũng không có kéo cửa xe lên nên Từ Bác cũng không kéo giống cậu.

Nên đương nhiên các bạn học đi tới đi lui có thể nhìn thấy Từ Bác đang ngồi trên xe cùng với Giang Thầm và đương nhiên họ cũng có thể nhìn thấy được Hồ Trân Trân đang ngồi trên xe.

Thậm chí còn có vài bạn học tới gần chào hỏi Từ Bác hỏi cậu đang chuẩn bị đi đâu vậy.

“Tớ tới nhà Giang Thầm chơi, cậu ấy vừa mới mua trò chơi đua xe trên hành tinh mới ra đấy!”

Hiện tại trò chơi phổ biến nhất với đám trẻ là trò chơi này, trò chơi này đòi hỏi một bộ trò chơi đặc biệt mới có thể chơi được.

Bạn học vừa nghe vậy thì hâm mộ cực kỳ.

“Vậy khi cậu chơi xong phải nói cho tớ biết trò chơi đó có tuyệt như vậy hay không nha!”

Nói xong mấy câu này thì Lưu An cũng đã quay trở lại.

Sau khi đưa kem cho hai cậu nhóc xong, hắn cũng nhấn nút để kéo cửa sổ xe lên.

“Bà chủ chúng ta sẽ trực tiếp về nhà luôn hay sao?”

“Trực tiếp trở về nhà luôn đi.”

Cô nhìn lướt qua hai đứa trẻ một chút.

Có Từ Bác ở cùng Giang Thầm nên lúc sau thấy Tiểu Thầm đã vui vẻ hơn rất nhiều.

Quả nhiên, mấy đứa trẻ phải có bạn ở bên cạnh thì mới cười nói nhiều hơn được.

Sau khi hai cậu nhóc về đến nhà thì liền dính lấy nhau cùng chơi trò chơi.

Hồ Trân Trân đem cho hai đứa trẻ nước trái cây xong, cũng không quấy rầy không gian riêng tư của bọn nhóc nữa.

Cô đã đi ra ngoài một ngày rồi công việc ở công ty cũng không có quá nhiều, nhưng cũng có cái phải yêu cầu cô ký tên và ra quyết định.

Bên Ảnh Thị Giang Hồ thì đã có giám đốc Khưu Thiếu Thiên quản lí, nhưng công ty Giang Hồ Tiền Tuyến vẫn chưa tìm được người quản lý thích hợp, nên tạm thời Hồ Trân Trân sẽ tự mình quản lý.

Cũng may công ty âm nhạc có ít người, lại có thêm những nhân viên khác hỗ trợ nên cũng không quá rắc rối.

Chỉ có một chuyện Hồ Trân Trân cần đưa ra quyết định lúc này, đó là việc chọn bài hát cho album cũng như cách thức quảng bá bài hát này đến công chúng.

Bản Demo đã được thu âm xong, Trần Khai đã sắp xếp lại rồi bật bài hát đầu tiên cho Hồ Trân Trân nghe.

Hồ Trân Trân cũng không phải là người chuyên nghiệp nên cô chỉ lựa chọn dựa trên sở thích của mình mà thôi.

Cũng may những bản demo đều được người phụ trách chọn lọc kỹ càng rồi mới gửi lên, nên chất lượng của từng bài hát không tệ chút nào.

“Đây là lần đầu tiên một ca sĩ của Giang Hồ Tiền Tuyến được ra mắt với công chúng, người đại diện đã tìm tôi nói chuyện vì muốn hỏi bà chủ rằng có muốn lập một nhóm nhạc trước khi quảng bá cho từng ca sĩ hay không.”

“Nhóm nhạc sao?”

Hiện nay rất hiếm khi thấy một nhóm nhạc thuần túy như vậy.

So với những nhóm nhạc chỉ tập trung vào việc làm nhạc, thì những nhóm thần tượng có ngoại hình bắt mắt biết nhảy biết hát sẽ trở thành đối tượng yêu thích của khán giả hơn.

Dưới tình huống như vậy, mà chúng ta lập một nhóm nhạc thuần túy như vậy thôi sao?

“Đúng vậy” Trần Khai mở máy tính bảng ra bấm vào video.

Ba người trong video Hồ Trân Trân đều nhìn thấy rồi, người đứng ở giữa là cô gái có thể hát các bài hát dân tộc tên là Trịnh Linh, bên cạnh hai còn có hai người con trai một người chất giọng trầm với một người có giọng rap rất hay.

Cả ba người họ đều không có tên trong danh sách được phát hành album đầu tiên.

Nhưng sau khi trải qua quá trình rèn luyện và học tập, Trịnh Linh đã dần dần đuổi kịp được những tiêu chí của giáo viên đề ra thậm chí còn vượt lên cả những người khác xếp thứ hai trong bảng xếp hạng sau Tô Triệu.

“Ý của Trịnh Linh như thế nào?”

Hồ Trân Trân nhớ lại vụ bê bối khi ký hợp đồng với một nhóm nhạc đã thành lập từ trước, trong một nhóm như vậy điều sợ nhất chính là bất đồng quan điểm và cả những mối quan hệ yêu đương trong nhóm nữa trong tương lai sẽ xảy ra không ít tai họa như vậy.

“Người đại diện nói đã hỏi qua cô ấy rồi, cô ấy cũng có ý giống như vậy.”

Nếu ba người đã ăn ý với nhau rồi thì Hồ Trân Trân cũng không cần thiết phải ngăn cản nữa.

“Vậy trước tiên cứ chọn một bài hát rồi thu âm thử đi, sau đó căn cứ vào tình hình rồi đưa ra quyết định cuối cùng.”

Hiện tại mọi chuyện đã được quyết định xong.

Tô Triệu chính là người tài năng nhất trong nhóm này, cho nên ngay từ đầu đã ở đầu danh sách rồi.

Sau khi ký hợp đồng xong, thì cậu ta cũng ngưng luôn việc kinh doanh quầy hàng của mình.

Bị công ty Âm Lạp làm chậm trễ bốn năm, ngay khi vào công ty thì cậu ta đã bắt đầu hăng say tập luyện rồi.

Từ lớp học thanh nhạc cho đến sáng tác âm nhạc và cả những khoá học hình thể nữa.

Chỉ cần có liên quan đến sân khấu và ca hát thì Tô Triệu sẵn sàng học hết tất cả.

Cậu ta còn hận không thể học tập hai mươi tiếng một ngày ấy chứ.

Vẫn là do lúc Hồ Trân Trân đi đến công ty thì tình cờ gặp cậu ta, thấy cậu ta liều mạng luyện tập như vậy, nên cô mới ép buộc cậu ta một ngày phải nghỉ ngơi mười tiếng.

Sau đó thì tình huống mới tốt hơn được một chút.

Trong công ty có phòng thu âm chuyên nghiệp và còn thuê cả những giáo viên hướng dẫn thu âm tốt nhất nữa chứ.

Hôm nay sau khi chọn bài hát xong thì giáo viên thu âm có thể bắt đầu công việc của mình rồi.

Một album có tổng cộng mười bài hát Hồ Trân Trân sẽ chọn một nửa, còn ca sĩ sẽ chọn một nửa còn lại.

Còn cụ thể bài hát nào được chọn làm bài hát chủ đề thì còn tùy vào tình hình thu âm lúc đó nữa.

Bởi suy cho cùng, cùng chung một bài hát nhưng hai người khác nhau hát thì bài hát cũng sẽ khác đi rất nhiều.

Tiêu chí đánh giá của Hồ Trân Trân cũng rất đơn giản.

Một là nó có dễ nghe hay không, hai là bài hát này có khiến cho người khác kiên nhẫn lắng nghe hay không.

Một bài hát muốn thành công thì cũng cần có yêu cầu thiên thời địa lợi nhân hòa.

“Tô Triệu đang chuẩn bị tốt chứ?”