Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 297




Lần này không biết anh ta lại nảy ra ý tưởng tuyệt vời gì nữa đây.

Hồ Trân Trân chỉ xem việc nghe mấy kế hoạch này của anh ta như một thú vui hằng ngày, cô vừa ăn trái cây vừa nói vài tiếng “Ừm”.

“Hồ tổng, hiện tại tôi đã hiểu một điều rằng giới giải trí vẫn là nơi dễ kiếm tiền nhất.”

Khi Hồ Trân Trân nghe được điều này liền cau mày.

Căn bản cô không hiểu được ý của anh ta cho lắm.

“Ý của Phùng đổng là sao?”

“Ngay cả người như Trần Chi mà còn có thể thành công trong giới giải trí nên tôi nghĩ việc này chẳng phức tạp như mọi người nói đâu, Hồ tổng hay là chúng ta hợp tác với nhau đi, cô dẫn dắt tôi cùng nhau đầu tư mấy chương trình giải trí, Phùng Dương tôi sẽ ghi nhớ công ơn này của cô trọn đời với tư cách là người dẫn dắt tôi bước vào vòng này.”

Được lần này là muốn tham gia vào giới giải trí sao.

Hai người không được xem là bạn bè thân thiết, nên khi Phùng Dương nói điều này vẫn có chút khách khí.

“Phùng đổng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng rằng chuyện trong giới giải trí không đơn giản như anh nghĩ đâu.”

Mới vừa nghe được lời nhắc nhở này, Phùng Dương không muốn chờ thêm nữa.

“Ngài cứ yên tâm Hồ tổng tôi đã tìm hiểu qua rồi, những thứ khác tôi sẽ không đụng đến đâu chỉ đầu tư vào mấy chương trình giải trí mà thôi, bởi vì nó dễ dàng thành công nhất, hay chúng ta hợp tác làm một chương trình giải trí thì sao.”

Hồ Trân Trân im lặng để chuẩn bị lắng nghe anh ta nói như thế nào.

“Những thứ khác quá phức tạp nên thứ tôi nhìn trúng chính là chương trình giải trí, chúng ta hãy làm chương trình giải trí về cuộc sống thường ngày đi!”

Những gì Phùng Dương nói rõ ràng, chắc anh ta đã chuẩn bị qua trước khi nói với cô rồi.

“Vừa hay trong lúc độ nổi tiếng của Đồ Long đang lên cao, các diễn viên trong công ty cô cũng chưa tham gia quá nhiều chương trình giải trí nên chưa được công chúng nhớ mặt nhiều, sao chúng ta không nhân cơ hội này làm một chương trình tạp kỹ nhóm luôn đi.”

Khá lắm, đây là muốn nhắm vào mấy bộ phim truyền hình của Ảnh Thị Giang Hồ đây mà.

Lúc này Hồ Trân Trân mới hiểu được ý đồ thật sự của anh ta: “Phùng đổng quá tin tưởng vào tôi rồi, tôi e rằng với nguồn nhân lực ít ỏi của tôi thì không hỗ trợ được một chương trình giải trí đâu.”

“Hồ tổng hiện nay mấy chương trình giải trí chậm đang rất nổi tiếng đấy, cô tin tôi đi nếu chúng ta đầu tư vào mấy dự án này thì sẽ thành công lớn luôn đấy.”

Hồ Trân Trân bị sự quyết đoán như đinh sắt của anh ta chọc cười.

Cô hỏi thêm một câu: “Phùng đổng nếu chương trình giải trí này dùng nghệ sĩ của công ty tôi thì tôi tự đầu tư là được rồi tại sao phải dẫn anh theo cơ chứ.”

Đúng vậy, Hồ Trân Trân hoàn toàn có khả năng tự mình đầu tư mà!

Phùng Dương nhéo đùi mình một cái, vội vàng cứu chữa.

“Hồ tổng, loại chuyện này thì có hai người cùng nhau chia sẻ rủi ro thì tốt hơn.”

Anh ta biết rõ Hồ Trân Trân đủ giàu có hoàn toàn không lo đến số tiền đầu tư này, lại nói tiếp: “Tôi cũng không phải là người không có chút quyền lực nào đâu chứ, tôi có quen biết một người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình lớn về phần người dẫn chương trình thì chúng ta có thể giải quyết rồi.”

“Anh nói đây là chương trình giải trí chậm nhiệt, lại còn là một chương trình giải trí nhóm thì cần dùng người dẫn chương trình chuyên nghiệp làm gì?”

Hồ Trân Trân vừa nói một câu thì đã chặn được lời của anh ta rồi.

Phùng Dương lập tức nghẹn lời nghĩ không ra lý do để thuyết phục nữa, nên chỉ có thể đem sản nghiệp của gia đình mình ra.

“Hồ tổng tôi có một khu biệt viện riêng ở thành phố P nếu cô mang theo tôi thì đến lúc đó tổ chương trình sẽ được sử dụng nó một cách miễn phí.”

Hồ Trân Trân không có ý định đầu tư một mình nhưng chẳng qua cô không muốn Phùng đổng tham gia nên mới đưa ra yêu cầu đó.

Chờ sau khi hai người nói chuyện kỹ lưỡng với nhau thì cô mới có thể miễn cưỡng đồng ý.

Có thể cùng Hồ Trân Trân hợp tác một lần thôi cũng rất khó khăn.

Phùng Dương gọi cho cô sáu cuộc điện thoại thì năm cuộc điện thoại trước đều thất bại toàn tập, thật vất vả mới có một lần thành công nên anh ta rất vui vẻ.

Không cần Hồ Trân Trân sắp xếp anh ta cũng sẽ tự mình sắp xếp hết tất cả.

“Tôi sẽ đi tìm một đạo diễn chuyên quay chương trình giải trí chậm nhiệt kiểu này, Hồ tổng ngài cứ yên tâm giao việc này cho tôi là được.”

Hồ Trân Trân cảm thấy thật thoải mái.

Dù sao người Phùng tổng tìm đến cũng phải đến Ảnh Thị Giang Hồ phỏng vấn qua một lần nữa, nếu anh ta đã thích làm việc đó thì cứ để anh ta làm đi.

Đảo mắt một cái, thì ‘Đồ Long’ đã phát sóng đến tập cuối rồi.

Vào ngày chiếu tập cuối đó, không ít khán giả đã khóc lóc khi xem kết cục của bộ phim này.

Khoảnh khắc người tu sĩ kì lạ bị g.i.ế.c c.h.ế.t không ít người xem bày tỏ sự vui mừng của mình.

Còn chưa vui mừng được bao lâu thì đã thấy mộ của Thiết Lam Tân một mình trên vách đá cô đơn.

Hắn không còn khí phách của một bậc kiếm sĩ tài giỏi nữa mà nay hắn đang già đi một cách nhanh chóng.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng khán giả cảm thấy rất khó chịu.

“Quá nhẫn tâm!”

Điều phá vỡ sự yên tĩnh này chính là một tiếng thét quen thuộc.

Người xuất hiện chính là đại nội thị về tổng quản Mạc Yên.

“Bình an của thế giới này sắp không còn nữa rồi.”

Ông ta bị thương nên tìm tới Tuyệt Tình vì muốn mời vị kiếm sĩ tài giỏi này xuống núi một lần nữa.