Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 292




Kịch bản của hai tập phát sóng hôm nay, vừa hay là lúc mâu thuẫn bùng nổ.

Nhân vật Thiết Lam Tâm do Chu Thanh Thanh thủ vai cũng sẽ c.h.ế.t trong cuộc xung đột này, đây cũng là tình tiết buồn nhất.

Để đáp ứng nhu cầu của thị trường nên đa số các biên kịch sẽ không sắp xếp tình tiết quá ngược, nhưng Lôi Đào vẫn nhất quyết đi theo lối đi này vì đó chính là ý muốn của anh ta đồng thời cũng sẽ làm cho tình tiết phim trở nên hoàn hảo hơn.

Một vị nhà sư kì lạ đã gặp lại Tuyệt Tình người mình đã có mối hận thù sâu sắc từ lâu trong rừng trúc.

Ngoài ra họ còn nghi ngờ lẫn nhau trong một vụ án oan, hai người nói một lời không hợp liền vung tay đánh nhau.

Người đang hái thuốc ở gần đó Thiết Lam Tâm cũng bị cuốn vào cuộc chiến này, khi thấy Tuyệt Tình người yêu của mình rơi vào tình thế nguy hiểm thì sao không cứu giúp được chứ, thấy vậy cô liền thả một con trùng độc ra làm ám khí.

Cách này đúng là đã đưa Tuyệt Tình thoát khỏi tình thế nguy hiểm.

Nhưng cô cũng đã làm cho nhà sư kỳ lạ đó phát hiện ra danh tính của mình.

Những người trong giang hồ đều biết Thiết Lam Tâm có một bàn tay trắng nõn trái tim nhân hậu và y thuật rất tuyệt vời, nhưng võ công chỉ dừng lại ở mấy cái chiêu mèo cào mà thôi.

Nhà sư đó đã đánh cô một chưởng, một chưởng tung ra trong sự giận dữ này đã trực tiếp lấy luôn mạng của cô, cũng làm cho mối ân oán giữa Tuyệt Tình và nhà sư kỳ lạ đó càng thêm gia tăng.

Hồ Trân Trân đã xem trước rồi khi đến khúc Thiết Lam Tâm qua đời thì cô cũng cảm động rơi nước mắt.

Cô chắc chắn khán giả sẽ không bỏ xem phim vì tình tiết này đâu, nhưng Lôi Đào người rất kiên định với hướng đi của kịch bản này thì đang rất lo lắng.

Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được mùi vị của sự thành công.

Càng gần tới đỉnh vinh quang của thành công thì sẽ càng sợ có một sự cố gì đó xảy ra.

Con người đều như vậy cả, cho dù Lôi Đào có tràn đầy quyết tâm không nhận thua đi chăng nữa, thì đến lúc này không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.

Lộ Dã nhịn không được nữa nên đã an ủi anh ta mấy câu: “Được rồi, lão Lôi, cậu đã đến tuổi này rồi, cần gì phải lấy lòng người khác chứ.”

“Lần này chúng ta thành công rồi nên cậu chỉ cần vui vẻ thôi, đừng ngồi đó tự đánh giá mình ở mức chín rồi u sầu nữa, nếu cứ như vậy thì làm sao trở thành một biên kịch xuất sắc được chứ.”

Có lời khuyên của Lộ Dã tâm trạng của Lôi Đào cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Hai người gặp nhau xem đài Hoa Sen cũng chỉ chờ xem phản hồi của khán giả mà thôi.

Chờ trong TV chiếu đến cảnh Thiết Lam Tâm qua đời, thì Lôi Đào nhịn không được nữa nên đã mở điện thoại ra tìm kiếm.

[A a a a! Chị em mau chạy đi, có đao kìa!]

Khi vừa nhìn thấy bình luận này Lôi Đào có chút hoảng sợ.

Nhưng cũng may thay những bình luận ở phía sau đã giúp anh ta hiểu được khán giả không chạy đi hết.

[Ai hiểu lòng tôi đây khi vừa nhìn thấy thì tôi đã rất thích Thiết Lam Tâm rồi, nhà biên kịch ở đâu vậy? Tôi hứa sẽ không gửi d.a.o qua cho anh đâu!]

[Xin hãy chiếu thêm mười tập nữa đi, tôi muốn thấy cảnh Tuyệt Tình trả thù cho em gái tôi.]

[Tôi đang khóc như chó vậy, hay là chuyển qua Weibo của Hồ tổng để xin cô ấy hồi sinh cho Thiết Lam Tâm?]

Càng xem thì Lôi Đào càng cảm thấy yên tâm hơn.

“Được rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

Cùng lúc đó Hồ Trân Trân cũng đã gửi tin nhắn qua Wechat tin nhắn cũng khá giống những gì Lộ Dã nói.

Giai đoạn lo lắng nhất của Đồ Long cũng đã qua.

Tiếp theo độ nổi tiếng của bộ phim này đang tiếp tục tăng lên những điều này đều nằm trong dự đoán của cô.

Hồ Trân Trân dùng hai ngày rảnh rỗi ở nhà quyết định thử cho Chi Chi ra ngoài một chuyến.

Nhưng Chi Chi chỉ đào được một chiếc nhẫn vàng gần đó cho Hồ Trân Trân mà thôi.

Không phải Hồ Trân Trân không thích chiếc nhẫn vàng này, mà do món đồ Chi Chi tìm được hơi khác Chít Chít một chút, nên chiếc nhẫn vàng này có vẻ hơi mờ nhạt hơn một chút.

Nhưng Hồ Trân Trân vẫn cầm lấy chiếc nhẫn rồi bỏ vào trong một cái túi nhỏ.

Chuyện này giống như chiếc hộp bí ẩn vậy, mỗi lần như vậy không biết hai chú chuột này sẽ đem về món đồ gì, mỗi lần đều có một bất ngờ mới.

Hai ngày sau, cuối cùng Hồ Trân Trân cũng quyết định ra khỏi nhà.

Kế hoạch cũng đã sớm định ra vì muốn cắt băng khánh thành cái nơi cô vừa mới trúng được từ hệ thống.

Trần Khai đã sắp xếp hết tất cả mọi thứ, Hồ Trân Trân chỉ cần xuất hiện rồi dùng kéo cắt băng khánh thành là được rồi.

Nghe nói Trần Khai còn mời ca sĩ nổi tiếng ở thành phố đến hát, đây cũng coi như là phép thử để Hồ Trân Trân nhìn xem người này có phù hợp với công ty âm nhạc của cô hay không.

Ngày đó khi Hồ Trân Trân nói đến chuyện thành lập công ty âm nhạc, Trần Khai luôn nhớ kỹ những điều đó và đã âm thầm tìm những người có tài năng nhất đến.

Chờ khi Hồ Trân Trân xuống máy bay, thì phát hiện mọi chuyện không giống như cô tưởng tượng cho lắm.

Sao phóng viên xuất hiện khắp lối ra thế này?

Hôm nay có người nổi tiếng nào đi cùng chuyến bay với cô sao?

Hồ Trân Trân còn đang không hiểu chuyện gì vừa mới đi được vài bước, thì liền có mấy cái micro chìa thẳng vào mặt cô.

“Hồ tổng, xin hỏi ngài muốn nói gì về những bức ảnh ở hiện trường phát hiện ra mộ của Lý Thừa Hi không?”

“Hồ tổng, đối với lời cảm ơn của giám đốc Vương ngài có cảm nghĩ gì không?”

“Nghe nói ngài là người đầu tiên tìm được một món đồ ở trong mộ của Lý Thừa Hi, ngài có thể cho biết đó là thứ gì được không?”