Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 272




Nếu cho Chu Thanh Thanh nói một điều thì chính là không khí ở đây quá yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này không phải là do không ai nói chuyện với ai.

Mà là không có ai quấy rầy.

Không có người hâm mộ và các trạm tỷ, cũng không có các minh tinh khác, càng không có nhóm paparazzi.

Nơi này giống như một thiên đường vậy, ngoại trừ dàn diễn viên ra chỉ có đạo diễn biên kịch và các nhân viên công tác trong đoàn làm phim.

Tại môi trường hoàn hảo như vậy, mọi người đều dễ dàng làm việc và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Chu Thanh Thanh rất thích không khí này của đoàn làm phim.

Mặc dù hôm nay không có cảnh diễn của cô ấy, nhưng cô ấy cũng đến đoàn làm phim để xem những người khác diễn.

Đặc biệt là thầy Vu Tiền.

Ông chỉ mới dùng một vài động tác mà đã khắc hoạ tính cách nhân vật một cách sống động, Chu Thanh Thanh thật sự rất ngưỡng mộ khả năng này của thầy Vu.

Điều khiến các diễn viên yên tâm hơn chính là, sau một tháng quay phim thẻ ngân hàng của mỗi người đều nhận được tiền lương cơ bản của một diễn viên.

Diễn viên chính là nghề bấp bênh nhất.

Theo lý mà nói, trước khi hoàn thành mọi công tác quay phim thì bọn họ sẽ không được nhận bất kỳ một khoản thù lao nào cả.

Nhóm diễn viên chính còn tốt, nhưng đối với nhóm diễn viên phụ mà nói đây là điều không tốt chút nào.

Thù lao của bọn họ đã không cao rồi mà hằng ngày đều có xuất diễn dày đặc với các diễn viên khác, họ thường làm việc rất nhiều nhưng khi nhận tiền lương thì nhận chẳng bao nhiêu cả đã vậy còn muốn ém tiền lương đến khi quay xong mới trả.

Ba bốn tháng mới nhận tiền lương một lần, vì vậy mà sao họ trở nên giàu có được chứ.

Hồ Trân Trân cũng hiểu được tình hình này, cho nên cô đã áp dụng mô hình có lương cố định và tiền thưởng.

Mọi người ở đây ai cũng đã lăn lộn với cái nghề này rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên họ trải nghiệm loại hình như thế này, vậy mà họ thực sự có được mức lương cố định hằng tháng.

Khi nhận được số tiền này, thì ai ai cũng rất vui vẻ.

“Nếu không phải gặp được Hồ tổng, tôi sẽ không dám nghĩ đến việc mình có được mức lương cố định hằng tháng như vậy đâu.”

Lưu Trân diễn vai thị nữ của Chu Thanh Thanh ăn mặc như một dược sư, nghe vậy gật đầu đồng ý: “Hồ tổng còn trả cho chúng ta năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở nữa đó, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy diễn viên là một nghề nghiệp ổn định đấy.”

Tạm thời không nói đến những cuộc thảo luận sôi nổi này.

Lộ Dã liên hệ với Hồ Trân Trân là vì một chuyện khác.

“Sao?” Hồ Trân Trân tiếp nhận điện thoại: “Anh muốn mời Tiểu Thầm diễn vai Tiểu hoàng đế sao?”

Lộ Dã tưởng cô không muốn nên cậu ta có chút do dự ấp a ấp úng.

Không ngờ ở đầu dây bên kia Hồ Trân Trân đã trực tiếp hỏi Giang Thầm: “Tiểu Thầm, phim truyền hình của chú Lộ Dã đang quay còn thiếu một diễn viên đóng vai Tiểu hoàng đế, con có muốn diễn không?”

Giọng nói trong trẻo của Giang Thầm phát ra từ điện thoại.

“Dạ được ạ, mẹ ơi con có cần phải học gì không?”

Nghe đến đây Lộ Dã mới yên tâm hơn.

Xuất diễn của vai tiểu hoàng đế này trong phim cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ xuất hiện chưa đến mười phút.

Đối với xuất diễn mười phút này không khó để tìm được một diễn viên nhí.

Nhưng trước khi Lộ Dã muốn kêu người đi tìm một diễn viên nhí, thì cậu ta bỗng nhiên nhớ đến trước đây Hồ Trân Trân có nói rằng con trai của cô rất hứng thú với đoàn làm phim.

Khi điều này hiện lên trong đầu Lộ Dã, thì ngay lập tức cậu ta muốn nắm lấy cơ hội này.

Nếu con trai của Hồ tổng đến quay bộ phim này, thì không cần quá lo lắng đến việc tuyên truyền nữa rồi!

Ôm một chút ý đồ riêng, hơn nữa cũng muốn lấy lòng Hồ Trân Trân nên Lộ Dã mới thực hiện cuộc gọi này.

Cậu ta cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, vừa hay hỏi đúng ý của Hồ Trân Trân.

Sau này Giang Thầm sẽ trở thành một ảnh đế.

Đây cũng chính là nguyên nhân Hồ Trân Trân lựa chọn phát triển công ty ở giới giải trí này, trước tiên cô sẽ trở thành người quyền lực nhất giới giải trí này, chờ sau này khi con cô muốn bước chân vào giới giải trí, thì mấy chuyện xấu xa kia sẽ không tìm đến Giang Thầm được nữa.

Nhưng cô đã xuyên không với tư cách là mẹ kế nên mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều rồi, Giang Thầm thật sự vẫn còn đam mê diễn xuất hay không?

Điều này Hồ Trân Trân cũng không chắc chắn.

Nếu biến lòng tốt của mình thành một việc xấu, ép con mình tham gia một ngành mà nó không thích, thì sau này sẽ thất bại nặng nề hơn.

Cô không muốn làm ra mấy chuyên ngu ngốc như vậy, vừa hay đoàn làm phim cũng mới khai máy, Hồ Trân Trân muốn xin cho con mình một vai diễn nào đó để thử sức với vai trò diễn viên một chút, để xem thử cậu còn hứng thú với diễn xuất nữa hay không.

Cô còn chưa mở miệng thì Lộ Dã đã chủ động tìm đến rồi.

Vừa hay đúng ý Hồ Trân Trân.

Mà biểu cảm của Giang Thầm cũng đã giải được tất cả những thắc mắc của cô.

Ít nhất hiện tại, con trai cô vẫn còn hứng thú với diễn xuất.

Chẳng bao lâu nữa, Giang Thầm sẽ bắt đầu đi học lại và trở thành học sinh lớp ba.

Nên trước đó chắc cậu phải đến đoàn làm phim để hoàn thành xong vai diễn của mình.

Vì thế ngay khi vừa mới nhận được thông báo đi học trở lại thì Giang Thầm liền bị Hồ Trân Trân dẫn đến trường quay ngay lập tức.

Cũng may khách sạn còn để cho cô một phòng tổng thống ở tầng cao nhất, Giang Thầm có thể ở phòng này trong vài ngày mà không gặp bất tiện gì rồi.

Lúc Hồ Trân Trân đi cùng cậu, thì Giang Thầm lại có một cảm giác vui vẻ giống như cùng mẹ đi du lịch vậy.

Tâm trạng của cậu cũng rất thoải mái, nên hôm nay khi diễn xuất ở đoàn làm phim cậu đã làm cho Lộ Dã bất ngờ.

“Hồ tổng, không ngờ con trai ngài lại có thiên phú như vậy!”

Hồ Trân Trân ngồi ở bên cạnh cậu ta, cùng cậu ta nhìn vào màn hình.

“Đó là điều đương nhiên.”

Ngay cả một chút khiêm tốn cô cũng không có.