Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 271




Suy cho cùng có rất ít phim trường có thể tạo ra bối cảnh chân thực và đẹp như vậy, đặc biệt là đối với những đạo diễn chuyên quay phim cổ trang mà nói việc tìm được một phim trường phù hợp thôi cũng rất khó rồi.

Vừa hay phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ lại thỏa mãn điều này.

Khi bắt đầu thiết kế nơi này thì Hồ Trân Trân đã đặc biệt tìm các chuyên gia nghiên cứu về cung điện của hoàng thất đến, cô không yêu cầu phải giống như bản gốc, nhưng đại khái phải đạt tới trình độ tổng thể thống nhất một chút là được rồi

Đối với những chuyên gia chỉ được nghiên cứu trên sách và lý thuyết nhiều năm mà nói, không có quá nhiều cơ hội để tự tay thiết kế các kiến trúc cổ như thế này, vậy mà Hồ Trân Trân sẵn sàng chi tiền cho tất cả, điều này đã khiến cho không ít chuyên gia xuống núi đến đây tìm hiểu.

“Đây là cung điện Càn Thành nơi hoàng đế sinh sống trước đây, còn rừng tre ở bên kia hình như là bút tích của Giang đại sư đến từ tỉnh J……”

Có không ít thương nhân khi đến chúc mừng cô trong buổi lễ khánh thành này, đều bí mật tìm cô hỏi rằng cô đã tìm những vị cao nhân này ở đâu.

Hồ Trân Trân cũng không có ý định giấu giếm, có sao thì cô nói vậy thôi.

Những bậc thầy này rất nổi tiếng trong lĩnh vực của họ, chỉ cần chịu khó hỏi thăm một chút thì có thể lấy được phương thức liên lạc của bọn họ rồi.

Nhưng cô cũng không chắc những ông chủ khác có thể sẵn sàng chi ra một số tiền lớn như vậy để mời những vị cao nhân đó về thiết kế không nữa.

Hồ Trân Trân nghĩ mình cũng khá may mắn vì chưa có người nào đi theo con đường này cả.

Nếu là các vị cao nhân nổi tiếng hằng ngày thiết kế kiến trúc cho nhà ở, thì Hồ Trân Trân có muốn mời bọn họ cũng không dễ như vậy.

Lễ khai máy làm khá long trọng nên đã có không ít người chú ý đến.

Bởi vì đây là kịch bản gốc không có tác phẩm trước để đọc qua, cộng đồng mạng chỉ có thể biết bộ phim này tên là Đồ Long, còn bộ phim này nói về chuyện gì thì ngay cả một tiếng gió cũng không lọt ra ngoài.

Các công ty khác đều dựa vào độ nổi tiếng của diễn viên, xào CP rồi lại tung ra tạo hình nhân vật để thu hút sự chú ý của mọi người thổi phồng đến mức bay lên trời luôn.

Còn bộ phim do Ảnh Thị Giang Hồ sản xuất thì hoàn toàn đi ngược lại.

Từ đạo diễn biên kịch đến diễn viên đều là những nhân vật không mấy nổi tiếng trong mắt công chúng.

Đã vậy còn có đạo diễn Lộ Dã - cái tên gắn liền với những bộ phim dở tệ nữa chứ.

Đội hình như thế này thực sự khiến khán giả hoài nghi về chất lượng của tác phẩm khi công chiếu.

Nếu không phải có bà chủ là Hồ Trân Trân thì chỉ sợ khi bộ phim này khai máy thì cũng chẳng mấy ai để ý đến.

Nhưng hiện tại tình hình đã khác, nhờ có lời tuyên truyền của Hồ Trân Trân cách đây không lâu, nên mọi người rất tò mò về bộ phim truyền hình Đồ Long này.

Hồ Trân Trân người luôn nói sẽ cho công chúng thưởng thức những tác phẩm đặc sắc và chất lượng nhất, thì tác phẩm đầu tiên cho sự khẳng định này sẽ như thế nào đây?

Nên có rất nhiều người tò mò mong đợi tác phẩm này.

Các account marketing nắm bắt được cơ hội này, cũng bắt đầu theo dõi sát sao đoàn phim này để thu hút độ nổi tiếng trên Weibo.

Vốn dĩ các paparazzi thường chỉ tập trung vào những minh tinh nổi tiếng nhưng vừa thấy tình huống này, họ cũng bắt đầu ngồi canh trước phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ.

Nhưng tình huống này có chút đặc biệt.

Nơi này thuộc về Hồ Trân Trân nên tạm thời không có những đạo diễn khác tới đây quay phim, tất cả nhân viên ở đây đều là nhân viên của công ty cô cả.

Bọn họ còn đeo thẻ nhân viên của Ảnh Thị Giang Hồ trước ngực.

Nhóm paparazzi muốn trà trộn vào cũng rất khó khăn, nên chỉ có thể ngồi canh trước cửa mà thôi.

Trường quay có rất nhiều lối vào, nên paparazzi cũng tách ra, mỗi người ngồi canh một cổng để xem thử có thu được thông tin gì hay không.

Nghề paparazzi này từ xưa đã nổi tiếng với khả năng kiên trì và chịu cực chịu khó rất tốt, có đôi khi còn phải ngồi xổm trong bụi cỏ cả ngày.

Nhưng khi đứng trước cửa của phim trường Ảnh Thị Giang Hồ, thì dù paparazzi có sức chịu đựng kiên cường đến mấy thì cũng không chịu được.

Bởi nơi này vốn là mảnh đất hoang, sau này được Hồ Trân Trân mua lại rồi mới xây dựng thành phim trường.

Ngoại trừ những kiến trúc mà Hồ Trân Trân xây dựng ra, thì nơi này không có ai sinh sống cả.

Nói cách khác, căn bản không một cửa hàng tiện lợi hay quán ăn nào ở đây cả.

Nhóm paparazzi ngồi xổm ở đây hai ngày, người liền ốm hơn một vòng thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.

“Tốt hơn hết thì vẫn đi canh những người nổi tiếng ở sân bay thì hơn, việc này đơn giản hơn nhiều.”

Paparazzi dẫn đầu lên tiếng, những người còn lại đều dơ tay đồng ý.

Đúng là bọn họ muốn kiếm tiền dựa vào nghề này thật, nhưng không đến mức nộp mạng như vậy đâu.

Ngồi canh trước cổng phim trường Ảnh Thị Giang Hồ, còn khó hơn việc ngồi trước cổng tiểu khu canh mấy minh tinh nữa, so đi tính lại thì đi chụp mấy minh tinh nổi tiếng thì dễ kiếm tiền cao hơn.

Hồ Trân Trân cũng không ngờ rằng nhóm paparazzi lại dễ dàng đi như vậy.

Khi Trần Khai thông báo cho cô, Hồ Trân Trân còn nghĩ đến việc tuyển thêm mấy nhân viên an ninh.

Không ngờ chưa đợi mấy nhân viên an ninh kịp nhận chức của mình, thì nhóm paparazzi đã biết khó mà lui rồi.

Nhưng Hồ Trân Trân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết mấy kế hoạch để bảo vệ an ninh nơi đây rồi, cũng không vì chuyện này mà thay đổi kế hoạch của mình.

Một nửa số diễn viên trong phim trường ở đây đều là diễn viên của công ty cô cả, trải qua mấy ngày quay phim ở đây bọn họ cũng bắt đầu quen với không khí nơi này.