Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 270




Nhưng thật ra ý định của cô ta là muốn trả thù kẻ ăn cây táo rào cây sung này.

Khi Hồ Trân Trân thấy được tin tức mới nhất về Ngô Thiên Ái thì cũng đã là nửa tháng sau rồi.

Ngô Thiên Ái đầu tư phim truyền hình thất bại rồi còn dính đến một vụ án dân sự nào đó, thậm chí còn đưa lên tin tức luôn mà.

Không cần Hồ Trân Trân đi thăm dò đâu xa, Trần Khai đã đem hết mọi chuyện nói cho cô biết.

Nhưng mấy chuyện giữa nam và nữ này, trước kia Lý Lạc Việt đã tiêu của cô ta bao nhiêu tiền thì Ngô Thiên Ái cũng nghĩ cách lấy lại hết số tiền đó cho bằng được.

Hồ Trân Trân rất thích thú khi nghe điều này, thậm chí còn vui vẻ hơn so với chuyện nghe tin đoàn phim bắt đầu khai máy ấy chứ.

Đoàn phim ‘Đồ Long’ chính thức khai máy và đây cũng là lần đầu tiên khu phim trường phía Tây được sử dụng làm bối cảnh quay phim.

Hồ Trân Trân đã chi rất nhiều tiền để xây dựng cơ sở vật chất phục vụ cho việc quay phim của Ảnh Thị Giang Hồ.

Từ các đình đài lầu các, cho đến Hoa Viên Kỳ Thạch cùng những cơ sở vật chất khác thậm chí cô còn trực tiếp cho người phục chế và xây dựng lại một cung điện ở khu phim trường phía Tây để thuận lợi cho việc quay phim cổ trang nữa.

Trừ cái này ra, thì còn có những rừng cây rừng trúc thích hợp cho việc quay những cảnh võ thuật hoặc các bộ phim kiếm hiệp.

Ngay cả ngọn đồi nhỏ ở bên kia chưa được khai phá xong thì cũng đã mời những chuyên gia tới để thiết kế.

Khi Lộ Dã đi đến nhìn qua một chút thì cậu ta vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên.

Vốn dĩ lúc trước cậu ta còn tính đi đến mấy thành phố để tìm kiếm khung cảnh thích hợp cho việc quay phim, nhưng Hồ tổng lại tốt như thế này, trực tiếp dựng nên tất cả những khung cảnh cậu ta muốn quay trong phim trường này luôn.

Vào ngày khai máy, phải cúng một đầu heo và dâng hương ra, thì Lộ Dã còn đặt biệt làm một bức tượng đất nhỏ có khắc tên Hồ Trân Trân rồi thành kính đặt nó lên bàn.

“Hồ tổng xin hãy phù hộ cho việc quay phim thuận lợi, xin hãy phù hộ cho tôi.”

Lôi Đào nghe cậu ta lẩm bẩm mấy lời này thì tiến lại gần xem thử.

Khi nhìn thấy tượng đất thì anh ta bất ngờ đến mức trợn tròn hai mắt.

“Cậu làm gì vậy, sao lại đi nguyền rủa Hồ tổng thế kia!”

Vì giọng nói của Lôi Đào có chút lớn, nên làm cho Lộ Dã đang thành kính cúi đầu hành lễ có chút giật mình.

“Nói bậy gì đó, ai nguyền rủa Hồ tổng chứ!”

Lộ Dã vội vàng “Phi” vài tiếng: “Cậu cũng mau đến đây rửa tội đi, đem mấy điềm xấu phun ra hết.”

Lộ Dã cẩn thận đem tượng đất để vào trong hộp nhỏ: “Tôi không có nguyền rủa đâu, đây là tôi muốn xin một chút may mắn từ Hồ tổng để cho việc quay phim được thuận lợi hơn thôi!”

Nhìn đến vẻ mặt không nói nên lời hai mắt trợn trắng của Lôi Đào, cậu ta lại nói tiếp.

“Cậu không hiểu chuyện gì thì đứng nép sang một bên mà nhìn đi, đây chính là địa bàn của Hồ tổng, cầu trời khấn phật sao may mắn bằng việc xin may mắn từ Hồ tổng được.”

Cậu ta cất cái hộp nhỏ vào trong túi áo, rồi liếc Lôi Đào một cái.

Những diễn viên chính của bộ phim đều đang ở đây, có vài người nghe được cuộc đối thoại giữa đạo diễn và biên kịch xong đều cúi đầu nhịn cười, sợ bị đạo diễn phát hiện.

Chu Thanh Thanh cũng nằm trong số đó.

Đứng bên cạnh cô ấy chính là Lưu Trân, trong bộ phim này hai người diễn vai một cặp chị em thân thiết, nhưng thực ra ở đời thực hai người vừa mới quen nhau nửa tháng thì đã trở thành bạn bè tốt rồi.

Trong nhóm người này chỉ có thầy Vu Tiền nhịn không được nữa mà trực tiếp bật cười.

Ông đóng vai đại thái giám Lý Thái An, vì nhân vật này mà ông đã giảm đến mười cân da cũng đen hơn không ít, hiện tại cười rộ lên trông có vẻ rất nham hiểm.

Hồ Trân Trân vừa mới nghe Trần Khai kể chuyện bát quái xong, thì quay đầu đã thấy mấy diễn viên cười rộ lên.

“Họ đang cười chuyện gì vậy?”

Trần Khai cũng không chú ý những người đó đang nói chuyện gì nên hỏi: “Có cần tôi qua đó hỏi bọn họ một chút không bà chủ?”

Chuyện này thì cũng không cần lắm.

Lòng hiếu kỳ của Hồ Trân Trân cũng chưa cao đến mức đó.

Sau khi thực hiện nghi thức khai máy, cô rời khỏi phim trường mà đi đến khách sạn nơi các diễn viên ở để nhìn qua một chút.

Mảnh đất này thuộc về Hồ Trân Trân, nên đương nhiên khách sạn này cũng là của cô.

Vì để đáp ứng nhu cầu của đoàn làm phim, mà kiến trúc của khách sạn này cũng phát huy hết ưu thế vốn có của nó.

Nhìn từ xa thì khách sạn này không khác gì một nhà dân cả, chẳng qua nó sang trọng hơn một chút mà thôi.

Đây cũng chẳng phải ở trung tâm thành phố nơi theo đuổi cảm giác thượng lưu xa hoa.

Nên Hồ Trân Trân chú ý nhiều hơn đến tính ứng dụng của nó, sơn dùng để trang trí bên ngoài khách sạn cũng không phải loại sơn cao cấp mà tất cả đều dùng đá nguyên khối, không chỉ chú trọng đến tính thẩm mỹ mà khách sạn này cũng rất chú trọng đến tính kiên cố để chịu đựng được mưa gió.

Đồng thời việc trang trí nội thất bên trong cũng mang chủ nghĩa thực dụng.

Đa số các diễn viên sẽ dành nhiều thời gian ở đoàn làm phim, khách sạn nơi đoàn làm phim ở cũng giống như ngôi nhà thứ hai của họ vậy.

Cảm giác thoải mái quan trọng hơn tính thẩm mỹ nhiều.

Khách sạn có tất cả mười lăm tầng, mười tầng đầu tiên đều là những phòng đơn mỗi phòng có diện tích năm mươi mét vuông có thể ở từ một đến hai người.

Cho dù có là diễn viên quần chúng hay chỉ là diễn viên phụ với thời gian lên hình ít đi chăng nữa thì đều có thể xách vali đến đây ở.

Còn từ tầng mười trở lên dành riêng cho biên kịch đạo diễn và nhóm diễn viên chính.

Diện tích rộng hơn gấp đôi, tính ứng dụng và tính thẩm mỹ cũng cao hơn so với những phòng khác, có thể hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu của diễn viên.

Điểm mấu chốt ở đây chính là khách sạn này là tài sản của Hồ Trân Trân.

Khi đoàn làm phim của công ty quay phim ở đây, thì đoàn phim có thể ở miễn phí.

Còn những đoàn phim khác muốn tới phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ quay phim thì không nhận được đãi ngộ như vậy.

Sau khi cắt băng khánh thành phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ xong, không ít đạo diễn đều tới tham quan qua nơi này và bày tỏ mong muốn được hợp tác.