Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 266




Nếu cứ tiếp tục như vậy, có ngày tên đó sẽ trở thành anh rể của hắn ta mất.

Nghĩ đến chuyện này thôi mà Hướng Vũ cũng đã nổi hết da gà rồi.

“Tiểu Hổ, làm sao có thể khiến một người đang yêu đương nồng cháy từ bỏ được?”

“Từ bỏ?”

Trương Hổ vừa nghe, liền biết hắn ta muốn gây rắc rối đây mà.

“Đừng làm chuyện đó, lỡ chị Hướng Vi tức giận thì sao bây giờ?”

“Cậu còn muốn làm quen với Hồ Trân Trân không?”

Vừa nói xong câu này, thì ngay lập tức Trương Hổ liền đổi ý.

“Muốn từ bỏ thì cũng dễ dàng thôi mà không phải sao? Bây giờ chúng ta cứ tìm mấy tin xấu của tên minh tinh đó là được rồi.”

Đôi môi của Trương Hổ cứ mấp máy liên tục, lời nói ra có vẻ như thực hiện rất dễ dàng.

Hướng Vũ vỗ vai hắn: “Được vậy chuyện này tôi giao cho cậu!”

“Hả? Giao cho em sao?”

Hướng Vũ nghiêng đầu liếc cậu ta một cái: “Sao? Không muốn à?”

“Cũng không phải là không muốn.” Trương Hổ lẩm bẩm: “Sau khi hoàn thành xong chuyện này, anh cũng đừng quên lời hứa của anh đó.”

“Yên tâm, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ giúp cậu lấy được thông tin liên lạc của chị Trân Trân.”

Được hắn ta bảo đảm như vậy rồi, nên Trương Hổ cũng vui vẻ rời đi.

Tuy nhiên khi vừa từ nhà cũ đi ra, thì Trương Hổ phát hiện điện thoại của mình đã c.h.ế.t máy.

Những người trong nhóm khi biết cậu ta có thể quen biết với Hồ Trân Trân thì ghen tị đến đỏ mắt, còn liều mạng nhắn tin cho cậu ta để nhờ vả nữa chứ, nên những tin nhắn đó đã khiến cho phần mềm di động của cậu ta hỏng luôn rồi.

“Chẹp, cái nhóm người này cũng thật là!”

Cũng chính vì chuyện này nên Trương Hổ đã bỏ lỡ tin tức Hồ Trân Trân đích thân phỏng vấn Chu Thanh Thanh.

Tại trụ sở của Ảnh Thị Giang Hồ.

Chu Thanh Thanh đi theo nhân viên lễ tân đi lên tầng năm và đi thẳng vào phòng học diễn xuất.

Tầng này dùng để đào tạo thêm cho các nghệ sĩ, ngoại trừ phòng học diễn xuất, còn có phòng tập nhảy và phòng học thanh nhạc nữa.

Vì quá lo lắng nên Chu Thanh Thanh không có tâm trạng nhìn ngắm xung quanh, mà cô ấy chỉ có thể nhìn thoáng qua một chút trước khi bước vào phòng học diễn xuất mà thôi.

Trạng thái của những người khác không tốt hơn cô là bao, đều có thể nhìn ra được họ đang rất lo lắng.

Các diễn viên đã quá quen với việc được đạo diễn trực tiếp phỏng vấn rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại được Hồ Trân Trân - bà chủ của Ảnh Thị Giang Hồ phỏng vấn, tất cả mọi người ai cũng lo lắng đến mức bàn tay hơi run run, hơi thở không đều đặn.

Trong số bốn người thì chỉ có Vu Tiền là có trạng thái tốt nhất.

Dù sao năm nay ông cũng đã năm mươi tuổi rồi, đối với diễn xuất cũng có thái độ rất nghiêm túc.

Kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn, nên ông có thể đối mặt với mọi tình huống bất ngờ xảy ra một cách rất bình tĩnh, biểu cảm trên gương mặt cũng rất thoải mái.

Hồ Trân Trân ngồi ở vị trí giáo viên dạy diễn xuất, theo tiếng mở cửa mà nhìn qua.

“Chào buổi sáng mọi người.”

Cô đã chủ động đập tan bầu không khí căng thẳng này để làm cho mọi người bớt lo lắng hơn.

“Tôi nghe nói các vị ở đây đều đã làm nghề nhiều năm rồi nên tôi muốn tận mắt xem màn diễn xuất của mọi người như thế nào, cứ thư giãn và thể hiện như thường ngày mình làm là được rồi!”

Hồ Trân Trân cũng không yêu cầu bọn họ trình diễn theo thứ tự.

“Có ai muốn lên trước hay không?”

Vu Tiền nhìn xung quanh thì thấy được mọi người đều không có ý định xung phong, nên ông chủ động tiến lên trước một bước.

“Vậy để tôi đi trước.”

Quanh năm ông luôn đóng những vai nhỏ, tuy rằng không quá nổi tiếng nhưng Hồ Trân Trân cũng đã từng xem qua phim của ông ấy rồi, nên có thể nhớ được mặt của ông ấy.

“Được vậy ông bắt đầu trước nhé.”

Hồ Trân Trân nhìn qua đề bài của Vu Tiền.

[Lưu manh vô lại.]

Thoạt nhìn thì đề bài này không quá khó, nhưng phải đòi hỏi rất nhiều kinh nghiệm sống.

Đôi khi những diễn viên trẻ còn chưa chắc hiểu được hết động tác và thần thái của những tên lưu manh vô lại đó.

Nhưng mà đề bài này không khó đối với Vu Tiền.

Hồ Trân Trân chỉ nhìn đề bài rồi lại ngẩng đầu lên, phong thái và vóc dáng của Vu Tiền đã khác trước đây rồi.

Lưng hơi khom, l.i.ế.m môi vài cái rồi đứng nghiêng người, trông như một kẻ lười biếng trong xã hội này vậy.

“Nói một trăm năm mươi thì chính là một trăm năm mươi, kì kèo trả giá với tôi cũng vô dụng.”

Môi của ông không cử động quá nhiều, giọng nói gần như đã bị nghẹn lại trong cổ họng, làm cho người khác có lúc nghe rõ nhưng cũng có những lúc nghe không rõ cho lắm.

Chỉ với một câu này, Hồ Trân Trân đã đưa ra quyết định của mình.

Đây chính là một diễn viên giỏi, nhất định phải giữ ông ấy ở lại mới được.

Vu Tiền cũng không có khoe khoang quá nhiều, thời gian diễn xuất cũng được kiểm soát khá tốt chỉ vỏn vẹn trong vòng hai phút mà thôi.

Hồ Trân Trân còn chưa xem đã, thì ông ấy đã ngưng rồi nên có chút tiếc nuối.

“Tốt lắm thầy Vu, ông có thể ở lại đây chờ một lát được chứ, hôm nay chúng ta có thể trực tiếp ký hợp đồng luôn.”

Ba người còn lại nghe Hồ Trân Trân nói vậy, thì lập tức mở to hai mắt ra nhìn.

Ngay cả khi thông qua vòng phỏng vấn đi chăng nữa, thì thường bọn họ sẽ phải quay về nhà rồi chờ đợi tin tức.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp tình huống một người được nhận trực tiếp như thế này.