Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 263




Ở nhà nghiên cứu đọc kịch bản nửa tháng, nhưng chỉ đổi lại một thông báo đổi vai.

Điều này đã làm cô nhìn rõ được sự khắc nghiệt của giới giải trí.

Ở giới giải trí nếu một diễn viên nào đó muốn đóng phim, thì cũng phải có một hai người đồng ý đầu tư cho bạn.

Thậm chí Chu Thanh Thanh còn cân nhắc đến việc đi phẫu thuật thẩm mỹ, để đi lấy lòng mấy nhà đầu tư để leo lên được hàng lưu lượng.

Nếu hôm qua không nghe được những lời nói của Hồ Trân Trân, thì có lẽ giờ này cô ấy đang ở trên bàn phẫu thuật rồi.

Cô ấy quyết định cho bản thân mình một cơ hội cuối cùng, nếu ngay cả Hồ Trân Trân người nói rằng sẽ làm ra được những tác phẩm hay nhất không nhận cô ấy nữa, thì cô ấy quyết định sẽ chọn một con đường khác.

Chu Thanh Thanh rất thích diễn xuất và cô ấy muốn theo đuổi con đường này cả đời.

Bất luận như thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng muốn làm việc chăm chỉ để trở thành một diễn viên giỏi.

Trong phòng rất yên tĩnh, đa số mọi người đều không quen biết nhau, nên chỉ cúi đầu xem đề bài phỏng vấn của mình, để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn sắp tới.

Số phỏng vấn của Chu Thanh Thanh ở phía tít sau, nên tạm thời cô ấy vẫn còn có tâm trạng nhìn ngó xung quanh một chút.

Cũng có nhiều người giống cô ấy, nhưng chẳng ai dám vươn tay ra chạm vào cả, vì họ sợ làm hỏng đồ ở đây.

Nhưng chỉ cần nhìn bằng mắt thôi cũng làm cho người khác cảm thán một lúc rồi.

“Tốt thật đấy, không ngờ trong công ty lại có một nơi như vậy.”

Chu Thanh Thanh tưởng rằng trong vô thức đã đem hết những suy nghĩ trong lòng mình nói ra, nhưng một hồi sau mới phát hiện người nói chính là cô gái đang ngồi bên cạnh cô ấy.

“Đúng vậy, tốt thật đấy, một nơi giải trí lớn như vậy, còn có cả phòng tập thể thao, nghe nói đều cho nhân viên dùng miễn phí cả.”

Có cô ấy tiếp lời, nên lá gan của cô gái bên cạnh cũng lớn hơn đôi chút.

“Không hổ danh là công ty của chị Hồ, công ty trước của tôi không được như vậy đâu.”

Nghe cô gái đó nói đến công ty, Chu Thanh Thanh liền đoán được cô ấy không phải là diễn viên, nên mới chủ động hỏi một câu: “Cô tới phỏng vấn cho vị trí gì vậy?”

“Kỹ xảo, tôi làm bên công nghệ kỹ xảo điện ảnh.”

Cô gái này có chút thẹn thùng, ngồi ở trước cầu thang ôm đầu gối mình: “Vì tôi không xuất thân từ trường chính quy nên rất khó để tìm được một công việc tốt, nghe nói chị Hồ không có một khuôn mẫu nhất định nào cho nhân tài cả, nên tôi mới đến đây thử sức một lần.”

“Kỹ xảo điện ảnh sao, giỏi thật đấy.”

Trước khi cô ấy nói, Chu Thanh Thanh hoàn toàn không biết đến phương diện này.

Hai người trò chuyện vài câu, nhờ các cô dẫn đầu nên không khí trong phòng cũng dần trở nên sôi nổi hơn, đa số mọi người đều cảm thán rằng nơi này rất xa hoa.

Cô gái đó tới gần Chu Thanh Thanh nhỏ giọng thì thầm một câu.

“Nếu tôi có thể qua được vòng phỏng vấn này thì tốt rồi, chị Hồ hào phóng như vậy nên đối xử với nhân viên cũng rất tốt, tôi rất muốn trở thành nhân viên của chị ấy.”

Nghe cô ấy nói những lời này hình như rất hiểu biết về Hồ Trân Trân thì phải, thấy vậy Chu Thanh Thanh không nhịn được mà hỏi: “Cô quen Hồ tổng sao?”

“Không tính là quen đâu” Cô gái đó cười ngại ngùng: “Nhà tôi ở thành phố H, đợt lũ lụt vừa qua, tôi đã tham gia đội tình nguyên giúp chị Hồ vận chuyển vật tư đến đó.”

Chu Thanh Thanh hiểu ý của cô ấy nên hỏi tiếp.

“Vậy thì cũng coi như cô có tiếp xúc qua với Hồ Trân Trân rồi, theo cô thì cô ấy có tốt giống như những gì trên mạng nói không?”

“Điều đó là đương nhiên rồi!”

Ban đầu cô gái này còn ngại ngùng nên nói chuyện hơi nhỏ.

Nhưng không ngờ khi nhắc đến Hồ Trân Trân, đột nhiên cô ấy kích động lên: “So với những lời nói ở trên mạng thì chị Hồ còn tốt hơn ấy chứ!”

“Cô đừng quá kích động mà.” Chu Thanh Thanh cũng bị dọa sợ.

Cô gái biết mình cũng làm hơi quá, nên cũng nhỏ giọng nói lời xin lỗi với Chu Thanh Thanh.

“Thật ngại quá tôi có chút kích động, m.á.u dồn lên não nên làm bậy.”

Cô gái cẩn thận quan sát Chu Thanh Thanh rất nhiều lần lúc này mới nhận ra cô gái nãy giờ nói chuyện với mình có chút quen mắt.

“A? Cô là Chu Thanh Thanh đúng không?”

Chu Thanh Thanh không ngờ sẽ có người nhận ra mình, nên có chút bất ngờ.

“Đúng vậy không ngờ cô sẽ nhận ra tôi.”

“Tôi thích xem Tiểu Thần Long lắm đấy.” Ánh mắt của cô gái đó trở nên lấp lánh, trong vô thức thân thể cô ấy sáp lại gần Chu Thanh Thanh.

“Thanh Thanh tôi nói cho cô nghe, cô tới đây là đúng rồi đấy, ở đoàn làm phim chị Hồ thì chắc chắn sẽ có đãi ngộ tuyệt nhất.”

Chu Thanh Thanh chỉ hy vọng mình có một bộ phim để diễn mà thôi, nên đối với chuyện này chẳng mong đợi gì mấy.

Cô gái đó nhìn sắc mặt của cô ấy, cho rằng cô ấy không có ấn tượng gì mấy nên trong lòng càng sốt ruột hơn.

Một nhân tài như vậy, nhất định chị Hồ sẽ không bỏ lỡ đâu!

“Thật đấy, Thanh Thanh cô nhất định phải gia nhập Ảnh Thị Giang Hồ, tôi đã xem những bộ phim do cô đóng từ khi học đại học rồi, kỹ thuật diễn xuất của cô thật sự rất đỉnh.”

Nghe cô ấy nói như vậy Chu Thanh Thanh cũng cười một chút.

“Không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi, hôm nay tới đây là tôi vui lắm rồi, cho dù chút nữa có rớt phỏng vấn đi chăng nữa, thì tôi cũng hài lòng.”

“Không được.” So với cô ấy thì cô gái này còn phản ứng kịch liệt hơn: “Cô không thể thất bại được đâu!”

Chu Thanh Thanh chỉ muốn đến đây để thử thêm một lần cuối cùng nên trong lòng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng cả, nghe cô gái trước mặt nói như vậy cô ấy cũng nở nụ cười.

Nhưng cô gái này nói rất nghiêm túc.