Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 260




Bữa tiệc sẽ kết thúc vào lúc nửa đêm.

Những nhân vật chính trong câu chuyện cũng rời đi rồi nên mọi người cũng không có ý định nán lại thêm nữa, mới mười giờ mà nhiều người đã ra về rồi.

Hồ Trân Trân cũng ở trong đám người ra về đầu tiên ấy.

Khi cô vừa đi, thì Trần Hàng cũng chẳng chịu ở lại thêm được nữa, dưới sự lôi kéo của người quản lý thì cậu ta cũng loạng choạng mà rời đi

Cậu ta mới vừa nghe được một người nào đó nói đến câu chuyện phát sóng trực tiếp, nên sắc mặt trắng bệch ra.

Hồ Trân Trân đứng ở bên cạnh nhìn, thì thấy cậu ta như già thêm mấy tuổi vậy.

Khi Hồ Trân Trân vừa bước ra khỏi đại sảnh Kim Hương, thì Trần Khai ngay lập tức nhận ra mà cầm một cái áo khoác dày đến chỗ cô.

Đêm cũng khuya rồi nên có gió lạnh, cho dù có là mùa hè đi chăng nữa, thì cũng khiến cho mọi người dễ bị cảm lạnh.

Hồ Trân Trân khoác cái áo hắn đưa cho rồi ngồi lên xe, tò mò hỏi: “Hot search trên Weibo đều tràn ngập hình ảnh của buổi phát sóng trực tiếp rồi sao?”

Cô cũng mới vừa nghe nói về điều này.

Vốn tưởng rằng chỉ có âm thanh của buổi phát sóng trực tiếp thôi, không ngờ đến hình ảnh mà mọi người cũng không bỏ qua, bây giờ Trần Chi nổi tiếng rồi đây.

Hot search của ngày hôm nay đều là toàn bộ nội dung xấu hổ của chủ công ty Âm Lạp - Trần tổng.

Hồ Trân Trân đã có thù với Trần Chi từ trước nên cô cũng chẳng để bụng việc cô ta ghi thù mình, mà ở trên xe cười rất vui vẻ.

Một lần tới tham dự bữa tiệc này thôi mà có hiệu quả còn tốt hơn việc chi mấy triệu để tuyên truyền ở bên ngoài.

Ít nhất hiện tại, hàng trăm triệu người đã biết Hồ Trân Trân đã thành lập một công ty giải trí lấy tên là Ảnh Thị Giang Hồ.

Còn việc sau này Ảnh Thị Giang Hồ có sản xuất ra được những tác phẩm hay và chất lượng hay không, thì phải chờ trong thời gian sắp tới rồi.

Gần nửa đêm Hồ Trân Trân mới về đến nhà, cô tưởng rằng Giang Thầm đã sớm đi ngủ rồi, nhưng không ngờ khi vừa bước vào cửa phòng khách thì thấy Tiểu Thầm đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở phòng khách.

“Mẹ, mẹ đã về rồi!”

Nhìn thấy Hồ Trân Trân, Giang Thầm dụi mắt vài cái rồi đứng lên.

Hồ Trân Trân không ngờ cậu sẽ chờ mình, nên giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Tiểu Thầm, con đang chờ mẹ về sao?”

Giang Thầm gật đầu, nhẹ nhàng kéo phần dưới váy của Hồ Trân Trân.

“Mẹ đẹp quá!”

Ngày thường đều là Hồ Trân Trân khen cậu, nhưng hôm nay đột nhiên cậu lại khen như vậy, làm trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào như mật.

“Con trai của mẹ ngoan thật đấy, miệng cũng ngọt quá ha.”

Hồ Trân Trân nhẹ nhàng nựng mặt Giang Thầm.

“Con mau đi ngủ đi, còn nhỏ phải ngủ nhiều thì mới cao được, mẹ muốn Tiểu Thầm của chúng ta cao đến một mét tám cơ.”

Vốn dĩ Giang Thầm còn muối đợi mẹ, nhưng nhờ những lời này của Hồ Trân Trân, mà mí mắt của cậu đã bắt đầu dít lai.

“Mẹ ngủ ngon nha.”

“Ngủ ngon, Tiểu Thầm.”

Hồ Trân Trân ôm cậu một chút, rồi nhờ Trần Khai dẫn Giang Thầm về phòng.

Quả thật cũng đã quá muộn rồi nên sau khi tẩy trang xong, Hồ Trân Trân còn chưa kịp xem toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay, mà đã mơ màng ngủ thiếp đi trên giường rồi.

Đêm nay cô đã có một giấc ngủ rất ngon.

Chờ khi Hồ Trân Trân thức dậy, thì mặt trời đã lên cao.

Cô nhấn chuông gọi ở đầu giường rồi ngồi dựa vào đầu giường để tỉnh ngủ hơn, chờ Trần Khai vào đưa nước ấm cho cô, sau khi uống hết một ly nước ấm, thì Hồ Trân Trân mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Bà chủ, hôm nay ngài có muốn đến trụ sở của Ảnh Thị Giang Hồ nhìn qua một chút không?”

Nhờ có Trần Khai nhắc mà Hồ Trân Trân mới nhớ ra, hôm nay là ngày treo biển tên của công ty.

Để phù hợp với tên công ty hơn, Hồ Trân Trân đã cố ý tìm người định chế một cái bảng tên bằng gỗ nữa.

Cô còn tìm bậc thầy viết thư pháp, rồi lại tìm một bậc thầy điêu khắc nổi tiếng để làm ra bảng tên này, rồi định treo nó ở ngay lối vào của tòa nhà.

“Đúng rồi, hôm nay bảng tên sẽ được treo lên, anh đã thấy được bảng tên chưa?”

“Tôi đã nhìn thấy rồi, hai chữ Giang Hồ được viết với những nét chữ sắc bén như kiếm vậy, vừa nhìn vào đã thấy ngập tràn khí thế võ lâm rồi.”

Trần Khai khen hai câu.

“Bà chủ, thật ra chuyện tôi muốn nói là một chuyện khác.”

“Hôm qua trong buổi phát sóng trực tiếp ngài có nói hoan nghênh mọi người đến phỏng vấn, thì mới sáng sớm hôm nay đã có một đám người đứng đợi trước cửa công ty rồi.”

“Đạo diễn Lộ và biên kịch Lôi giờ đang bận rộn phỏng vấn, giờ cũng đã được nửa ngày rồi nhưng vẫn còn đến mấy trăm người.”

Hồ Trân Trân không nghĩ đến lời quảng bá hôm qua của cô lại có hiệu quả như vậy.

“Mấy trăm người luôn sao, đây là muốn lắp đầy luôn công ty của chúng ta đây mà.”

Trần Khai hơi mỉm cười, đẩy mắt kính lên: “Nhóm người đến đây luôn có người tốt kẻ xấu lẫn lộn với nhau, có thể ở lại được một nửa đã là không tồi rồi, nhưng nếu bà chủ muốn lấp đầy công ty của chúng ta thì tạm thời còn chưa được đâu.”

Hồ Trân Trân chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, chứ cô cũng chưa thật sự sẵn sàng chiêu mộ hết một đống người như vậy đâu.

Chẳng qua nếu tuyển chọn được số lượng người gần đủ một đoàn làm phim, thì bộ phim “Đồ Long” mới có thể chính thức bắt đầu quay được.