Câu hỏi này cũng hỏi không đúng người thật ấy chứ, Hướng Vũ thật sự không biết chuyện này, nên bị cậu ta làm cho khó xử.
Trương Hổ đợi nửa ngày mà chưa thấy hắn ta trả lời, nên thúc giục một câu.
[Anh Vũ, thế nào, có phải hay không?]
Có phải hay không?
Làm sao hắn ta biết được chứ.
Hướng Vũ bực bội vò đầu mình, đã một tuần rồi chị gái hắn ta không về nhà chính.
Vì quá bực bội nên hắn ta cố tình thay đổi sang một chủ đề khác, nhắn một câu với Trương Hổ.
[Cậu có thể ăn nói đàng hoàng được không, cái gì mà chị Trân Trân chứ nghe buồn nôn thật đấy.]
Từ trước đến nay hắn ta rất quan tâm Trương Hổ, hai người cũng ít khi cãi nhau.
Hai người cùng nhau lớn lên nên rất hiểu nhau, Trương Hổ thấy hắn ta nhắn lại như vậy thì cũng biết hắn ta không rõ lắm.
Cậu ta âm thần bĩu môi, nhắn tin lại.
[Nếu biết sớm anh không biết, thì em trực tiếp đi hỏi chị Hướng Vi luôn rồi.]
[Nếu thật sự chị Hướng Vi là bạn thân của chị Trân Trân, thì không chừng một ngày nào đó em có thể theo đuổi thần tượng thành công, còn có thể ăn cơm với chị Trân Trân một bữa nữa.]
Tiền đề cho câu nói này chính là Hướng Vi thật sự là bạn thân của Hồ Trân Trân.
Hướng Vũ bị cậu ta làm phiền nên cũng bắt đầu chú ý đến buổi phát sóng trực tiếp.
Không xem còn tốt, vừa xem thì hắn ta lại cảm thấy tức giận.
Còn gì khác nữa chứ, hiện tại trong buổi phát sóng trực tiếp Hướng Vi đang nói chuyện với một nam minh tinh nhìn có chút quen mắt.
Người này không phải ai khác, mà chính là tên thủ phạm làm cho Hướng Vi không về nhà chính một tuần nay.
Một diễn viên điện ảnh cao to.
Hướng Vũ nhớ tên anh ta, hình như tên là Trương Cận Đông.
Trong lòng hắn ta cảm thấy có chút ghen tị, nhịn không được mà soi mói bắt bẻ người này, càng nhìn càng không thuận mắt.
“Không biết chị coi trọng anh ta chỗ nào chứ, người này lớn lên còn không đẹp trai bằng mình.”
Còn ở hiện trường bữa tiệc, Hồ Trân Trân chứng kiến tận mắt thì không cho là như vậy.
Chờ Hướng Vi nói chuyện với người đó xong với vẻ mặt tươi cười, thì cô tiến lại gần nói chuyện.
“Ai đó? Bạn trai của cậu à?”
Hướng Vi bị cô hỏi thẳng như vậy nên có chút nghẹn lời: “Cậu có thể hỏi khéo léo hơn một chút được không.”
Tuy nhiên cô ấy khá cởi mở với Hồ Trân Trân, thấy xung quanh không có ai liền nói thăng ra: “Xem như là vậy đi.”
Chỉ cần một câu này thôi thì Hồ Trân Trân cũng hiểu rõ rồi.
Ở phương diện tình yêu này cô cũng có một chút ngây ngô, nghe vậy liền trực tiếp dơ ngón cái lên, like cho Hướng Vi một cái.
“Tôi hiểu rồi, đỉnh thật đấy.”
Hai người đã quen nhau được một thời gian rồi, Hướng Vi cũng không thích áp đặt sở thích của mình lên người khác.
Nghe Hồ Trân Trân nói như vậy, cô ấy cười một tiếng.
“Cậu đã thành lập công ty giải trí rồi, thì sau này cần phải mở rộng tầm mắt thêm đấy.”
Người bạn tốt này của cô ấy tuy có tiền, tính cách cũng rất tốt, nhưng so với việc hưởng thụ mấy thứ xa hoa này thì cô lại thích những thứ đơn giản hơn.
Hồ Trân Trân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Nhưng …
“Nghe nói Trần Chi bao nuôi một tiểu bạch kiểm* ở bên ngoài, thật hay giả vậy?”
*Tiểu bạch kiểm: là những người đẹp trai, da trắng nhưng vóc dáng không quá vạm vỡ, thậm chí là trông ẻo lả. Nhiều khi từ này được dùng với ý nghĩa mỉa mai bởi vóc dáng của họ không “chuẩn”, không được nam tính và mạnh mẽ như những người đàn ông thực thụ.
*Tiểu bạch kiểm: là những người đẹp trai, da trắng nhưng vóc dáng không quá vạm vỡ, thậm chí là trông ẻo lả. Nhiều khi từ này được dùng với ý nghĩa mỉa mai bởi vóc dáng của họ không “chuẩn”, không được nam tính và mạnh mẽ như những người đàn ông thực thụ.
Đến lúc này cô mới bắt đầu hóng chuyện, làm cho Hướng Vi bất đắc dĩ mà mỉm cười một cái.
“Nếu đã kết thù với người ta rồi thì cậu cũng nên tìm hiểu chút đi, chuyện này mọi người ai cũng biết cả.”
Mọi người đều biết.
Hồ Trân Trân nhịn không được mà tặc lưỡi một tiếng: “Này cũng trắng trợn quá đi.”
Biết cô sẽ có phản ứng như vậy nên Hướng Vi cầm một miếng socola nhét vào trong miệng cô.
“Ăn đồ ngọt cho nhiều vào con gái, thế giới này có nhiều chuyện rất phức tạp đấy.”
“Cái gì mà con gái chứ, tôi cũng là mẹ của một đứa trẻ rồi đấy!”
Hồ Trân Trân bất mãn lên tiếng phản đối, ánh mắt lại đặt lên người Trần Chi.
“Chồng của cô ta không có ý kiến gì sao?”
“Ý kiến?” Hướng Vi cảm thấy có chút khó hiểu mà cười lớn: “Cậu nghĩ anh ta không bao nuôi ai ở ngoài sao.”
Chuyện này đúng là loạn thật mà.
Hồ Trân Trân cắn miếng socola trong miệng để nếm thử nhân rượu ở bên trong.
Nếu Trần Chi lại đến chọc tức cô, thì cô có thể dùng con d.a.o này đ.â.m cô ta một nhát.
Cô thản nhiên nhìn về phía Trần Chi, thấy hành động của Trần Chi thì cô lập tức nở nụ cười.
Đây là sợ cô không nắm được nhược điểm của cô ta đây mà.
Hướng Vi cũng nhìn thấy, thở dài.
“Không phải cậu là con của trời đấy chứ, sao vận khí lại tốt như vậy, vừa nghĩ đến chuyện gì thì chuyện đó xảy ra luôn.”
Lúc nãy vừa mới cùng Trần Chi kết thù xong, thì bây giờ lại có cơ hội để làm cho Trần Chi rớt đài luôn rồi.
Hướng Vi đứng bên cạnh xem cũng thấy kinh ngạc, âm thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vì cô ấy và Hồ Trân Trân là bạn, nếu không phải là bạn thì lấy vận khí này của Hồ Trân Trân, thì có lẽ một giây sau đó mình đã bị nắm thóp rồi.
Rồi lại nhìn Hồ Trân Trân đang vui vẻ tiến về phía trước.