Hắn cũng biết Hồ Trân Trân không phải người địa phương, trước khi đi, trưởng ban Mã nói thêm một câu.
"Tiền của cô Hồ đều sẽ được dùng để xây dựng nhà vệ sinh công cộng ở khu công viên trung tâm, ở đó rất nhanh sẽ xây dựng một trung tâm mua sắm mới, nếu có hứng thú thì cô có thể đi dạo một chút."
Đây là một câu khách sáo, giải thích vị trí nhà vệ sinh cho Hồ Trân Trân.
Nhưng Hồ Trân Trân nghe được một ý nghĩ sâu xa hơn từ đó, công viên trung tâm sắp phát triển.
Nhưng mà bây giờ cô không có tiền, cho dù biết tin tức này cũng không có tác dụng gì.
Không! Hẳn là cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Hồ Trân Trân chuyển sự chú ý sang nhiệm vụ cha mẹ với con cái, vẫn là rất thiếu tiền...
[Tiểu Kim, tao muốn sử dụng cơ hội rút thăm trúng thưởng còn lại.]
Trong danh sách giải thưởng có xuất hiện trung tâm mua sắm mà trưởng ban Mã đã nhắc tới.
Cô trở nên hưng phấn, khi số tài sản cô sở hữu càng lớn thì giải thưởng sẽ càng lớn, chuyện này càng đáng mong chờ hơn.
Hồ Trân Trân cố tình đi rửa tay, thử xem có quay được khu trung tâm thương mại thành phố hay không.
Sau khi thắp hương và tĩnh tâm, Hồ Trân Trân thành tâm cầu nguyện các vị Đức Phật trước khi nhấn nút quay.
Kết quả là...
[Tinh tinh tinh ~ chúc mừng ngài rút được một thư viện.]
Được rồi, cô quả nhiên không có nhiều may mắn để rút trúng thưởng lớn.
Hồ Trân Trân miễn cường rời tầm mắt khỏi trung tâm thương mại rộng lớn trên bản đồ.
Rút thăm trúng thưởng không được thì cô cố gắng kiếm tiền, sớm muộn gì cũng phải có được nó!
—--------------------
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Sau khi tiễn trưởng ban Mã đi, Hồ Trân Trân nghỉ ngơi 30 phút là đã đến thời gian đón Tiểu Thầm tan học.
Hồ Trân Trân không muốn để lại ấn tượng không tốt với bé con nhà mình, vậy nên quyết định đi sớm hơn dự kiến.
Trần Khai đã được cô cử đi theo dõi chuyện đầu tư nhà vệ sinh công cộng.
Đi ra ngoài sân, chỉ thấy một mình Lưu An, khi hắn đi theo Hồ Trân Trân, sự tương phản xuất hiện.
Rõ ràng là người đàn ông cao to lực lưỡng, nhưng khi làm việc lại vô cùng cẩn thận.
"Bà chủ, cẩn thận dưới chân, hôm qua trời mưa nên có vũng nước đọng."
Hồ Trân Trân được nhắc nhở một câu, mới chú ý tới cái hố nhỏ dưới chân.
"Không ngờ tới cậu còn là một người rất cẩn thận đó nha, Tiểu Lưu."
Lưu An năm nay mới hơn hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn Hồ Trân Trân hai tuổi, sau khi cô hỏi mới biết được, lúc trước cứ cho rằng hắn lớn tuổi, bây giờ cô yên lặng đổi xưng hô thành Tiểu Lưu.
"Trương Phi thêu hoa, loại đàn ông nhìn qua có vẻ thô lỗ như chúng tôi đều là những người tinh tế."
*Trương Phi thêu hoa: Trương Phi biệt danh Dực Đức, còn gọi là Trương Dực Đức, xuất thân từ một gia đình bán g.i.ế.c lợn ở quận Trác, Hà Bắc, cha ông cũng làm nghề g.i.ế.c lợn.Mọi người đều biết Trương Phi là đồ tể, nhưng ông không chỉ là đồ tể, ông còn có thể vẽ được người đẹp, biết thêu thùa.
Hắn vừa nói, vừa giơ cổ tay lên cho Hồ Trân Trân xem: "Cúc áo của tôi bị tuột ra, cũng là tự mình thêu đó!”
Hóa ra hắn thật sự đúng là biết thêu hoa!
Hồ Trân Trân nhìn chiếc cúc áo đã được khâu ngay ngắn, không ngần ngại khen ngợi một hai câu.
"Bây giờ rất ít người có người biết khâu đồ, may vá, không ngờ cậu lại còn biết cái này."
Hai người đứng bên cạnh xe nói đùa vài câu, chờ Giang Thầm tan học.
Xung quanh có rất nhiều ô tô đến đón con, bắt mắt nhất chính là chiếc xe thể thao sang trọng hàng chục triệu của Hồ Trân Trân.
Xe thể thao sang trọng luôn là khao khát của đàn ông, mà chiếc xe này đã ngừng sản xuất, số lượng cũng không nhiều, cảm xúc khao khát này thậm chí còn cao hơn.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy chủ xe là phụ nữ, không ít người đàn ông tự tin đã bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Hồ Trân Trân chỉ đứng vài phút mà đã phải đối phó với vài ba đợt bắt chuyện.
"Xin lỗi, tôi tới đón con chứ không phải tới tìm bạn trai."
Đến khi một người đàn ông bụng bia khác tiến đến rồi nói một câu: "Xin chào người đẹp, có thể để lại phương thức liên lạc không?", Hồ Trân Trân không khách khí từ chối thẳng.
Lòng tự trọng của người đàn ông kia bị tổn thất, vẻ mặt của ông ta thay đổi.
"Cô thật là không biết lễ phép, tôi chỉ đến hỏi đường, cho dù cô xinh đẹp, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đến bắt chuyện với những loại người phụ nữ như cô, phụ nữ quá xinh đẹp đều không an phận, tôi không thích."
Loại đàn ông hèn chính là khi gặp phải tình huống này sẽ bắt đầu hạ thấp, khinh thường người khác.
Hồ Trân Trân nghe vậy thì chỉ cười.
Cô nhẹ giọng đáp: "Vậy thì gu thẩm mỹ của chúng ta khác nhau rồi, tôi ấy à vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, thích nhất là đàn ông đẹp trai, không giống như ông, già dặn xấu xí như ông chú.”
Cô quay đầu lại: "Tiểu Lưu, mau chỉ đường cho ông chú này, bảo ông ta nên đi đâu thì đi đi.”
Ngụ ý chính là để cho ông đi đến từ đâu thì chút về đó.
Lưu An nghẹn cười, vươn tay chỉ vào chỗ tắc nghẽn nhất: "Tôi thấy ngài muốn đến chỗ này.”