Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 220




“Biên kịch Lôi sao, hắn ta làm gì phật lòng anh à?”

“Đừng nói nữa đúng là hắn ta có chút tài năng đấy nhưng quá ngoan cố, hắn ta thậm chí còn cứng đầu nói đạo diễn thêm đất diễn cho nữ phụ nữa chứ, nếu không làm theo yêu cầu của hắn ta thì hắn ta cứ sống c.h.ế.t không chịu.”

Đúng lúc này Trịnh Hưng “A?” một tiếng, liền trực tiếp châm ngòi cho sự nổi giận của phó đạo diễn.

“Hắn ta chỉ là biên kịch của đoàn làm phim thôi, nếu muốn góp ý một chút cho nhân vật trong phim trở nên đẹp hơn thì tôi cũng không ý kiến gì, nhưng đằng này lại tự ý thêm thắt kịch bản như vậy, tôi thật sự không hiểu nổi hắn ta mà!”

“Hừ hắn ta nói cái gì mà nhân vật này có câu chuyện của riêng mình nhưng diễn viên này lại không có khả năng lột tả được cái khí chất gì đó, rồi cứ nằng nặc đòi thêm đất diễn cho nữ phụ, không hiểu hắn ta đang nghĩ gì nữa?”

“Đạo diễn Trần cũng bị hắn ta làm phiền rất nhiều, vốn dĩ đạo diễn rất tán dương tài năng của hắn ta nhưng bây giờ hắn ta lại đắc tội đạo diễn, chú mày nói thử xem sao trên đời lại có người không biết điều như vậy chứ.”

Nhắc đến Lôi Đào thì phó đạo diễn như một cái hộp pandora đã được ở nắp ra vậy, nói bao nhiêu cũng không khép miệng lại được.

*Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora –

*Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora –

người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh…

người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh…

“Lần trước cùng nhà đầu tư ăn cơm, cũng không biết tên đó bị bệnh gì nữa mà khi nhà đầu tư mời hắn ta uống rượu, hắn ta liền nói uống rượu tổn thương đến hệ thần kinh não gì đó rồi sống c.h.ế.t không chịu uống.”

“Cũng nhờ công của hắn ta mà không khí lúc đó đang tốt đột nhiên khó xử, vốn đầu tư 50 triệu chỉ còn 30 triệu, làm cho đạo diễn Trần xém chút nữa phát bệnh tim luôn rồi đấy.”

Trịnh Hưng vừa nghe được những lời này, liền biết vị biên kịch Lôi này là một người rất biết giữ mình đã vậy còn rất có chính kiến riêng nữa.

Anh ta tò mò hỏi: “Biên kịch Lôi đã như vậy rồi mà đạo diễn còn muốn hợp tác tiếp với hắn ta sao?”

“Hắn ta có tài năng.”

Miệng phó đạo diễn thì nói lời khen nhưng giọng điệu lại có chút trào phúng.

“Nhưng mà có tài năng hay không thì có ích gì chứ, ở trong giới này cũng đâu có thiếu những biên kịch tài năng đâu chứ, có bao nhiêu biên kịch muốn giành miếng bánh này để trở nên nổi tiếng, vậy mà hắn ta lại chê miếng bánh mà hàng tá người khao khát.”

Trịnh Hưng nghe được từ lời nói của ông ta thì cũng hiểu hình như là không muốn hợp tác với vị biên kịch Lôi này nữa

Nhưng hóng hớt chuyện của người khác thì không nên hỏi quá nhiều nên Trịnh Hưng không hỏi tiếp mà chỉ nói chuyện với hắn thêm vài câu, rồi chuẩn bị âm thầm đi quan sát vị biên kịch Lôi này một chút.

Quả nhiên một lúc sau, khi vừa nói chuyện với phó đạo diễn xong.

Trịnh Hưng liền nghe được tin tức, nói vị biên kịch này trong quá trình làm việc gây ra chuyện gì nghiêm trọng rồi bị đuổi thẳng luôn.

Gây ra sai lầm lớn trong công việc sao?

Có lẽ là những nhà đầu tư ở phía trên đã hạ lệnh xuống đây rồi, cho dù đoàn làm phim có muốn tiếp tục hợp tác với vị biên kịch này đi chăng nữa thì cũng phải sợ mà suy nghĩ lại một chút.

Lúc hắn ta rời đi, Trịnh Hưng còn âm thầm tiễn hắn ta đi một đoạn đường nữa.

Lúc rời đi, vị biên kịch Lôi cứng đầu ở trong miệng phó đạo diễn lại thẳng lưng hiên ngang đi ra khỏi đây.

Hắn ta mới hơn ba mươi tuổi chút thôi, nhưng do việc biên kịch này phải suy nghĩ quá nhiều nên tóc có hơi ít, râu trên cằm đều được cạo sạch và mang gọng kính màu đen.

Trịnh Hưng nhìn hắn ta liền biết hắn ta không phải loại người sẽ đi nịnh hót người khác.

Nói một cái liền đi luôn không hề cúi đầu thì làm sao hắn ta có thể vì vài chén cơm mà hạ mình cơ chứ.

Cứ như thế bị đoàn làm phim sa thải, trên mặt Lôi Đào có chút cô đơn.

Hắn ta đã không còn là một đứa nhóc.

Ở các đoàn phim làm việc lâu như vậy nên ít nhiều gì hắn ta cũng hiểu được tình huống của mình hiện tại.

Trước đạo diễn Trần thì chẳng có đoàn làm phim nào nhận kịch bản của hắn ta cả.

Không phải là do hắn ta viết không tốt, mà là do hắn ta không biết cách đối nhân xử thế.

Đối nhân xử thế sao?

Lôi Đào nở một nụ cười trào phúng quay đầu nhìn khách sạn nơi đoàn làm phim đang ở.

Những người đó sẽ vì mày hay sao, lúc đầu thì nâng kịch bản của mày như nâng trứng hứng như hứng hoa, còn tìm cả nhà đầu tư lớn để đầu tư cho kịch bản của mày, nhưng cuối cùng thì lại đuổi mày đi, đây là có ý gì chứ.

Lúc đi ra khỏi cửa đoàn làm phim, Lôi Đào còn có cảm giác tất cả mọi người đều say chỉ có mình hắn ta tỉnh.

Nhưng sự kiêu ngạo của hắn ta cũng nhanh chóng biến mất.

Hiện tại đã cuối tháng rồi, tháng sau phải trả tiền thuê nhà, thế mà bây giờ hắn ta đã bị đuổi, mà trong người chỉ còn 2000 tệ, không biết phải nói sao với vợ mình về số tiền đó nữa.

Nhã Nhã luôn cố gắng vì hắn ta làm việc, hắn ta cũng không đành lòng để vợ mình cứ ở nhà thuê suốt như vậy được.

Đường đường là một người đàn ông, hắn ta cũng ra ngoài làm việc như bao người, nhưng hắn ta chưa bao giờ trả tiền thuê nhà cả, nói đến đây thôi cũng đã thấy mất mặt rồi.

Lôi Đào đang rất sầu não, thì thấy từ xa có một người đàn ông đang lại gần mình.

Hình như ở đoàn làm phim hắn ta có gặp qua người này rồi, hình như người này hay đi theo lấy lòng phó đạo diễn thì phải, khi thấy kỹ năng nịnh hót của người này thì hắn cũng phải trợn mắt há mồm.

Hiện tại hắn trở nên nghèo túng như vậy mà người này lại tìm đến đây, chẳng lẽ là muốn cười nhạo mình hay sao?

Cũng không trách Lôi Đào suy nghĩ như vậy được, bởi vì trước đây Trịnh Hưng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn ta, cũng không biểu lộ bất cứ một thái độ gì, đột nhiên lại ra tiễn như vậy, ai cũng sẽ hoài nghi mà thôi.

“Cậu tới đây làm gì?”

Còn chưa đợi Trịnh Hưng đến gần, hắn ta đã chủ động mở miệng đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng đáp trả.

Nếu Trịnh Hưng mở miệng chế nhạo hắn, thì hắn sẽ sẵn sàng mắng trả lại.

Dù sao từ nay về sau hắn cũng không làm việc ở đây nữa, không cần thiết phải chịu đựng mấy thể loại người nịnh hót giống vậy.

Lôi Đào đã chuẩn bị xong tâm lý, chỉ cần Trịnh Hưng vừa mở miệng chế nhạo thì hắn sẽ tiến hành theo kế hoạch mình đã định.