Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 192




Anh ta cười gượng với Hồ Trân Trân: "Mọi người ở đây đợi một lát nhé, tôi có chút việc phải xử lý.”

Giang Thầm không hiểu ngoại ngữ, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn cứ ngơ ngác ăn kem của mình.

Hồ Trân Trân gật đầu với anh ta.

Nói chung là âm thanh này thực sự rất bẩn tai, cô không muốn nghe thấy những âm thanh ô uế này trong nhà hàng chút nào cả.

Bên phía Thomas vì đã bao toàn bộ tầng hai nên dường như chẳng có ai, chỉ còn hai vệ sĩ của anh ta canh gác ở góc nhà hàng.

Tình hình an ninh ở nước F không tốt bằng nước Z, nên việc mang theo vệ sĩ ra đường đã trở thành việc hiển nhiên.

Thậm chí, Hồ Trân Trân còn thuê một đội vệ sĩ đặc biệt cho chuyến đi này.

Nhưng hầu hết các vệ sĩ đều theo các phụ huynh và bọn trẻ về khách sạn trước, còn cô chỉ mang theo hai người.

Một lúc sau, Thomas quay lại cùng với vệ sĩ của mình.

Để tránh mắt của trẻ con nhìn thấy những chuyện không nên, anh ta cố tình chọn một nơi rất xa.

Hồ Trân Trân nhìn ra sự quan tâm của Thomas, cô cũng không muốn Giang Thầm nhìn thấy cảnh này, vì vậy nên mới nói: "Tiểu Thầm, con có thể cùng chú vệ sĩ đến quầy lễ tân gọi một ly Coca đá cho mẹ được không?

Giang Thầm nhìn về phía Thomas, nhưng không thấy gì nên ngoan ngoãn đồng ý.

"Vâng ạ."

Giang Thầm nắm tay vệ sĩ đi xuống cầu thang.

Thật ra nếu cô muốn gọi thêm đồ gì thì phục vụ sẽ mang lên cho cô.

Giang Thầm cũng hiểu đây là muốn cậu tránh đi, vậy nên cậu đứng trước quầy yêu cầu thêm một cốc nước trái cây để kéo dài thêm chút thời gian, đồng thời từ chối người phục vụ mang nước lên.

Giang Thầm vừa rời đi, Hồ Trân Trân đã không thể ngồi yên nữa mà đi trò vui ở bên phía Thomas

“Thomas, có chuyện gì thế?”

Thomas xoay người lại, chỉ thấy có một mình cô, anh ta lập tức không kiềm chế nữa mà tức giận chửi bới.

"Hai con lợn động dục này định giao phối trên tầng hai, thật là kinh tởm."

Hai người bị bắt quả tang nằm trần truồng ngã xuống đất, rõ ràng họ đã thực hiện bước đầu tiên.

Phần da thịt trắng nhờn do người đàn ông để lộ ra khiến Hồ Trân Trân ngay lập tức mất cảm giác thèm ăn.

Thomas rất tức giận: "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi, tôi muốn gọi cảnh sát!"

Lúc này người đàn ông trên mặt đất mới bắt đầu lên tiếng.

Anh ta cũng là một người giàu có, nói năng rành mạch, cũng biết người trước mặt là Thomas.

"Thomas, tôi chỉ tình cờ đến đây để hẹn hò với người yêu. Chuyện này cũng không cần phải làm phiền cảnh sát đâu?"

"Chuyện này cũng là trùng hợp thôi!"

Thomas không biết người đàn ông này là ai, nhưng nếu có thể biết được tên của anh ta thì chắc rằng kẻ này có gia cảnh cũng không tệ.

"Đã biết tên tao, hẳn là cũng biết tính tình của tao chứ nhỉ."

Thomas quỳ một chân xuống vỗ mặt hắn: "Nếu tao dễ nói chuyện như vậy, cũng sẽ không bị gọi là Lich."

Lúc này người đàn ông mới nhớ tới tính khí quái dị của Thomas, nhưng rồi lại cười khúc khích.

“Anh không nên làm như vậy đâu Thomas, đừng quên rằng bà nội của tôi có quan hệ họ hàng với bà nội cậu."

“Haha." Thomas cười: “Bà nội của tao vẫn còn quan hệ họ hàng với nhà mày sao? Mày có muốn tao đưa mày đến gặp bà nội tao và nhờ bà ấy kể cho nghe về đoạn lịch sử đó không?”

Ai mà không biết bà nội anh ta đã qua đời từ lâu, và hiện tại nếu hắn làm Thomas phát điên thì cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hắn?

Vì người đàn ông vẫn chưa quên lý do tại sao Thomas được gọi là Lich.

Vào năm Kỷ Tiên Sinh qua đời, có rất nhiều người thèm muốn và luôn ra sức tranh giành cổ phần thương hiệu của ông.

Lúc đó Thomas vẫn còn là một đứa trẻ non nớt trong mắt mọi người, không ai coi trọng anh ta.

Nhưng cũng chính bởi vì sự coi thường đó đã khiến cho nhóm doanh nhân có ý đồ xấu với thương hiệu phải hối hận.

Vì trong thời gian đó, bất cứ nơi nào bọn họ xuất hiện, người ta luôn có thể nhìn thấy sự có mặt của Thomas kề bên.

Khi bàn chuyện làm ăn, Thomas sẽ tạo ra đủ thứ linh tinh để quấy rối việc kinh doanh.

Khi họ đi hẹn hò, Thomas sẽ kể cho người kia nghe về vụ bê bối mà người đó dính phải.

Anh ta dường như không cần ngủ và luôn hiện diện ở mọi nơi, bất kể ngày hay đêm.

Sau một tháng liên tục như vậy, những kẻ muốn ép Thomas phải nhường cổ phần của mình cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mà phải đầu hàng.

Kể từ ngày đó, tầng lớp thượng lưu đặt cho Thomas biệt danh là Lich.

Biệt danh này không mấy dễ nghe, thậm chí có thể nói là một cái tên mang ý khinh thường, nhưng đối với Thomas mà nói đó lại là một sự khen ngợi dành cho anh.

“Đợi mày vào đồn rồi đi mà giải thích với cảnh sát ấy."

Người đàn ông không phản bác nữa mà chỉ nói: "Anh cần gì phải tốn công như thế, Thomas? Anh biết rõ mà, tôi chỉ mất vài giờ để thoát ra khỏi đó thôi."

Theo lý mà nói thì dù sao đây cũng không phải là nơi cá nhân của Thomas, cho dù có đột nhập cũng không có tội gì.

Nước F rất cởi mở, thế nên trên đường có thể làm bất cứ điều gì, cho dù hành vi này phơi bày trên đường phố, nhiều nhất cũng chỉ bị người khác coi thường, cũng không có đủ tội danh để cảnh sắt bắt đi.