Cậu ta đã nhỏ giọng cảm thám, nhưng vẫn bị cảnh sát trưởng nghe được mà quay qua liếc cậu ta một cái, cậu ta lấy tay che miệng lại.
Viên cảnh sát đứng phía trước nghiêm túc nói: “Hồ tổng, cô hãy lấy tiền của mình lại đi, chúng tôi chỉ làm theo trách nhiệm của mình điều tra phá án mà thôi, chứ chúng tôi không nhận bất cứ số tiền nào từ dân đâu.”
“Ngài hiểu lầm rồi, tôi không muốn hối lộ đâu, chỉ là tôi có ý khác thôi.”
Hồ Trân Trân giải thích nói: “Tôi muốn dùng tiềm lực kinh tế của mình để tóm hết những kẻ ác vào tù.”
Bên kia, chiếc xe đang chạy trốn kia đang ra khỏi thành phố S.
Đến khu dã ngoại bọn họ tìm một lúc thì mới thấy được hai bộ quần áo, một đám người cứ thế đứng đó đến tận khuya xác định không có ai đuổi theo họ, rồi mới đổi xe trở về khu phía Bắc.
“Anh Lý! Không xong rồi!”
Đèn của toà nhà vẫn còn sáng, lúc nghe được tiếng của bọn họ thì Lý tổng đang ngồi ở ghế sô pha trong văn phòng, khuôn mặt đầy nếp nhăn cau lại vì mệt mỏi.
“Được rồi, đừng la nữa, nói cho tôi biết cụ thể tình hình lúc đó.”
Trương Trường Lộ đã đi rồi, hiện tại chỉ hắn mới có thể quyết định mọi chuyện mà thôi.
Trong lòng Lý tổng có chút chột dạ, đột nhiên hắn có một dự cảm rất xấu.
Năm đó bọn họ đã thực hiện một vụ cướp ở khu phía Bắc gần nội thành, sau đó liền bắt cóc luôn một người đang đi đến thành phố S để làm xưởng trưởng của một xưởng quần áo nhỏ tại khu của họ.
Một nửa số tiền dùng để mua đất đều do một tay người đó làm ra.
Sau đó Lý tổng nhận trách nhiệm thủ tiêu người đó để bịt miếng, còn cụ thể việc lấy số tiền đó như thế nào đều do Trương Trường Lộ phụ trách.
Nhiều năm trôi qua, Lý tổng vẫn luôn không ngừng hỏi Trương Trường Lộ, việc năm đó bọn họ bắt cóc phú thương đó đã được giấu như thế nào, bởi khi công bố danh sách người mất tích.
Lại không có tên người đó.
Vụ này rất nghiêm trọng rồi nó đã lên thành một vụ án g.i.ế.c người chứ không còn lạ vụ cướp thông thường nữa, khi họ bắt đầu bắt cóc người đó thì đã không còn đường lui nữa rồi.
Trong lòng Lý tổng biết rõ như thế, nên hắn mới trở nên hoảng sợ.
Hắn châm điếu thuốc, dùng khói để xua tan sự bất an hiện tại trong lòng mình: “Nói đi, nói càng tỉ mỉ càng tốt.”
Mấy tên đàn em thấy vẻ mặt của hắn không tốt lắm thì càng lo lắng, cả đám đùn đẩy nhau một hồi thì mới có người đại diện lên tiếng nói.
“Mọi chuyện là như thế này, Anh Trương nói phải cho vị Hồ tổng kia nếm mùi một chút, nên mới mang mọi người cũng đi đến bệnh viện Tây Kinh Môn.”
“Ban đầu mọi chuyện rất suôn sẻ, cho đến khi vị Hồ trong đó đến, cô ta mang theo một cái vali rồi trực tiếp mở nó ra ở trên đường nói với những người xung quanh đó…”
Tên đàn em nhớ lại tình huống lúc đó thôi cũng đã thấy xấu hổ rồi.
“Nói rằng nếu ai lấy được một món quần áo trên người bọn em thì sẽ được 50.000 tệ.”
Lý tổng đỡ trán, bất đắc dĩ lên tiếng: “Sau đó mấy cậu đều bị lột sạch đồ sao?”
Tên đàn em gật đầu, sau đó cúi đầu lắp bắp nói tiếp: “Sau khi bị lột sạch, thì bọn em vội vàng chạy lên xe trước để chuẩn bị bỏ trốn, nhưng những người còn lại và anh Trương vì quá chậm nên không kịp lên xe thì cảnh sát đã đến rồi.”
Lý tổng ngắt lời cậu ta: “Nói cách khác cảnh sát đã bắt Trương Trường Lộ đi vì lý do này đúng không?”
“Hẳn là vậy.”
Sau khi biết được mọi chuyện, Lý tổng vẫn thấy bất an như cũ.
Nhiều người trong số đó đều là những người anh em đi cùng họ từ rất lâu rồi, nên không thể xem là người ngoài được.
Lý tổng không thể che giấu sự bất an của mình được nữa, hắn hỏi tiếp: “Các cậu nói thử xem cảnh sát có vì vụ Trương Trường Lộ bị bắt giam này, mà điều tra ra được tất cả mọi chuyện trước đây chúng ta từng làm không?”
Mấy tên đàn em nhìn nhau, ai cũng cảm thấy rất lo lắng.
“Anh Lý, nếu bọn họ điều tra được thì làm sao bây giờ?”
“Nếu cảnh sát điều tra ra thì cậu nghĩ luôn đến việc kiếm mồ chôn là vừa rồi.”
Lý tổng thẳng thắn nói ra tình huống xấu nhất, sau đó hắn rít một hơi thuốc cuối cùng, rồi quăng tàn thuốc xuống đất và dẫm nát nó.
“Chúng ta không thể ngồi chờ c.h.ế.t được, phải trốn khỏi đây thôi.”
Lời nói này của hắn đã cho mấy tên đàn em một chút hy vọng: “Anh Lý, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
Đều là người cùng chung một thuyền, những tên đàn em này vẫn còn giá trị lợi dụng nên Lý tổng tính mang bọn họ đi trốn cùng luôn.
Hắn mở tủ sắt trong văn phòng ra, đem balo hắn đã sớm chuẩn bị ra ngoài.
Mọi người đều biết trong đó chứa gì, nên ai cũng phụ giúp hắn một tay.
Chúng ta đi trước đi, có gì trên đường đi lại nói tiếp.”
Nhân lúc đêm khuya, chiếc xe xuất phát từ khu phía Bắc đi đến một nơi khác.
Ở đây không có nhiều con đường để lựa chọn, bất luận thế nào bọn họ cũng phải đi ngang qua thành phố H.
Khi trời tờ mờ sáng, thì chiếc xe cũ nát này cũng từ từ tiến vào thành phố H.
Bọn họ đến một cửa hàng quần áo đang vắng khách, mỗi người mua hai bộ quần áo để tiện cho việc ngụy trang hơn.
Chủ tiệm vừa nhìn bọn họ một cái, thì đã bị Lý tổng mắng cho một câu.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không thấy đàn ông đi mua quần áo bao giờ à!”
Chủ tiệm lắc đầu phủ nhận rồi nhận tiền, còn chưa kịp đưa tiền thừa thì bọn Lý tổng đã rời đi.