Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 174




Nhưng cô đã bày phần thưởng ra trước mặt họ rồi, thì mọi chuyện sẽ khác.

Trong mắt những người dân lương thiện này liền lóe lên một ánh sáng, họ nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, trong nháy mắt tình thế liền bị đảo ngược, họ từ nhóm người bị ức h.i.ế.p đã trở thành những kẻ săn mồi đáng sợ.

Người thật sự rất nhiều.

Cho dù cả đám giang hồ có cố gắng cùng nhau xông lên thì cũng không chống lại được số lượng lớn người như thế, ngay cả Trương tổng cũng phải nuốt một ngụm nước miếng trong lo sợ.

“Tiến lên!”

Một người trong đám người hô lên, một đống ông chú bà dì liền bộc phát sức mạnh của mình, xông đến trước mặt những tên côn đồ.

Trương tổng muốn dùng gậy bóng chày để xua đuổi những người ở đây.

Nhưng rất nhiều người cùng xông đến, gậy bóng chày cũng không thể chống lại số lượng lớn người như thế.

Một đám ông chú dùng tay chống trả, liền có thể đoạt lấy gậy bóng chày từ tay anh ta.

Trương tổng bị một màn này dọa sợ, liền tính kế bỏ chạy.

Kết quả khi anh ta định quay đầu bỏ chạy, thì thấy những ánh mắt giận dữ của những người trong bệnh viện.

Trước có sói thì sau có hổ.

Rõ ràng chính anh ta có ý đồ xấu muốn phá hoại nơi này, muốn những người ở đây vào bệnh viện không được ra bệnh viện cũng không xong.

Không nghĩ tới cuối cùng lại tự lấy đá đập vào chân mình, lại bị một đám người vây quanh muốn chạy trốn cũng khó.

Hồ Trân Trân uống một ngụm nước ép dưa hấu Trần Khai đưa qua, đứng ở phía bên đường hóng chuyện vui.

Lưu An từ phía bên kia đi qua: “Bà chủ, có thể đưa người vào rồi.”

Lưu An vừa vội vã chạy đến bệnh viện thì thấy được đám côn đồ đang ngăn cản người bệnh vào bệnh viện.

Hồ Trân Trân cũng đã chú ý đến bọn họ, cho nên nhân lúc không ai chú ý cô đã nhờ Lưu An dẫn người bệnh vào bên trong bệnh viện trước.

“Bác sĩ đâu, mau, mau cấp cứu.”

Lưu An nói xong, liền đi ra ngoài, đứng ra mở đường bảo vệ bà chủ an toàn thoát khỏi nơi hỗn loạn này.

Lưu An rất tự tin rằng sẽ bảo vệ Hồ Trân Trân an toàn, nhưng hắn cũng không thể xem thường sự hỗn loạn ở nơi đây được.

Sau khi biết được bà chủ muốn mang hết mười vali đi, thì Lưu An đã cố tình gọi các anh em cao to lực lưỡng đến, hiện tại bọn họ đang cùng hắn đứng đó canh giữ đống vali và đảm bảo sẽ không có trường hợp chấn thương quá nặng xảy ra.

Người bị lột trần đầu tiên chính là người đầu tiên phô diễn sức mạnh đá người nhà bệnh nhân vừa nãy.

Trước đó hắn đã bị Lưu An đá một cước đau đến quằn quại nằm trên mặt đất, vừa ngồi dậy đã bị đám người xung quanh vây kín.

Một bác gái ở bên trái đã túm lấy áo của hắn, bên phải cũng có một bác gái túm tay áo còn lại, hai bên giằng co liên tục không ai chịu thua ai, cho đến khi chỉ áo đứt rồi chiếc áo đó phân thành hai mảnh thì họ mới chịu dừng tay.

Nhưng một màn giằng co này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Quần của hắn cũng bị một ông chú khác nhắm đến.

Những người phụ nữ còn biết ngượng ngùng mà không nhắm đến quần hắn, nhưng ông chú này thì không nghĩ nhiều đến chuyện đó, bởi trong mắt ông ấy chiếc quần này chính là tiền, là tiền đấy.

Cứ như vậy liền có vài người bao vây hắn, đánh hắn bầm dập rồi cuối cùng lột sạch hắn luôn..

Lúc bị những người này vây quanh rồi lột sạch, tên đàn em này thẹn quá hóa giận mà chửi ầm lên.

Nhưng trên người hắn không còn quần áo nữa, đối với những người xung quanh thì hắn đã hết giá trị rồi nên đành tản ra kiếm những tên côn đồ còn mặc quần áo khác.

Tên đàn em bị mọi người lột sạch trần truồng đứng giữa đường, sự nhục nhã bao quanh lấy hắn.

Hắn muốn trốn khỏi nơi này, những người đó không còn quấn lấy hắn để lấy quần áo đổi tiền nữa nhưng họ vẫn không chịu cho hắn đi.

Lúc này hắn chỉ muốn che đi những nơi riêng tư của mình mà thôi.

Tên đàn em lấy tay che những phần nên che, chạy cũng buồn chạy nữa, ngay cả động đậy thân thể cũng không thèm động, cứ như thế hắn bị một đám người xô ngã xuống đường đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận dữ.

Các anh em của hắn cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.

Không bao lâu sau, trên đường liền xuất hiện rất nhiều người đàn ông trần như nhộng.

Đối với cảnh tượng làm mất hết thuần phong mỹ tục như vậy, không ít những ông bố bà mẹ đứng xem náo nhiệt dùng tay che mắt con gái mình lại, còn có người trực tiếp kéo con về nhà luôn

Sau đó họ mới quay trở lại tham gia cuộc chiến này.

Trong mắt bọn họ Trương tổng chính là người đáng giá nhất.

Khí chất của anh ta rất mạnh mẽ, trên tay đeo một chiếc nhẫn, khi bị đánh trúng sẽ rất đau, nên ban đầu không có ai dám lại gần.

Chú Vương bán trái cây là người đầu tiên đến khiêu chiến với Trương tổng, khi ông duỗi tay nắm lấy một góc áo sơ mi của Trương tổng thì liền bị anh ta dùng một đòn đ.ấ.m thẳng vào mặt, chiếc nhẫn sắc bén trong tay anh ta đ.ấ.m thẳng vào mặt chú Vương, da nhanh chóng bị rách chảy ra một chút máu.

Vừa thấy máu, đám người đang chuẩn bị xông lên đột nhiên lại chùn bước.

Mà chú Vương bị đ.ấ.m như thế thì càng trở nên điên cuồng hơn.

Ông ấy đã đổ máu, nhưng vẫn chưa lấy được một món quần áo nào để đổi tiền cả, chẳng phải là lỗ lớn hay sao?

Với ý nghĩ đó chú Vương cũng không còn thấy sợ nữa: “Lão Lý, chúng ta cùng nhau lên xử tên này, nó đáng giá nhất đấy!”

Người ông kêu chính là ông chú bán thịt heo bên cạnh.