Vương Thiên chuẩn bị một chai nước tiểu, chờ khi khai mạc, sẽ đi vào tìm kiếm cơ hội.
Nhưng có nhiều người ở đây hơn ông ta nghĩ.
Vương Thiên cảm thấy rất ghen tị với những người chủ quầy hàng ở đây, nhưng vì có quá nhiều người đến mua nên ông ta cũng không thể làm gì được.
Đi bộ loanh quanh hơn một giờ, thì ông ta tình cờ thấy được khu nghỉ ngơi này.
Ở đây có nước đá và chè đậu xanh lạnh, mọi người đi ngang qua đều sẽ lấy một ly.
Để giữ mát, cả hai loại đồ uống này đều được đặt trong thùng xốp, xếp chồng lên nhau.
Vương Thiên thấy được cơ hội tốt thì trở nên vui vẻ hơn.
Đây là một cơ hội tốt mà có thể làm hỏng hết mọi thứ. Đặt một hộp xốp lên trên, chỉ cần không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra. Đồ ướp lạnh có thể ngăn cản mùi toả ra. Điều này chẳng phải rất tốt hay sao?
Vương Thiên ngồi ở đó một lúc, cuối cùng cũng chờ được cơ hội.
Nhân viên sẽ thay đổi ca làm việc, giữa thời gian giao ca sẽ có một khoảng trống, nhân lúc đó ông ta sẽ lẻn vào trong.
Vương Thiên đi xung quanh đó một hồi lâu, thì còn cách thời gian thay ca vài phút.
Cái nắng mùa hè không dễ chịu chút nào, đợi đến khi mồ hôi của ông ta chảy nhễ nhại thì cuối cùng cũng đến lúc thay ca.
Ông ta hưng phấn đến mức cứ liên tục đảo mắt, để quan sát tình hình xung quanh.
Trước khi ra tay, ông ta đã kiểm tra kỹ càng xung quanh xác định không có người theo dõi rồi mới làm, cũng không biết có phải ông trời cũng muốn chống lại ông ta hay không, mà ngay khi ông ta vừa mở nắp chai thì có một giọng nói trong trẻo của một thằng nhóc vang lên.
"Ông đang làm gì đó!"
Ngày thường nghe câu này thì không sao, nhưng lúc này mà nghe thì trời nắng cũng sẽ biến thành giông bão.
Vương Thiên sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy, làm rớt cái bình xuống đất.
Những chuyện tiếp theo xảy ra như một giấc mộng, doạ cho Vương Thiên sợ hãi.
Đến lúc ông ta định thần lại thì đã bị đè xuống đất rồi, hai nhân viên bên cạnh đang bàn bạc cách xử lý ông ta.
Ông ta không ngờ chuyện tốt của mình lại bị một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa phá hỏng như thế, Vương Thiên nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Ông ta không muốn đi vào đồn cảnh sát một lần nữa đâu, nhưng phải làm sao đây?
Đầu độc thì ông ta không dám đâu, đây cũng chỉ là nước tiểu thôi.
Nhưng sẽ phạt bao nhiêu tiền đây chứ?
Vương Thiên chẳng kịp nghĩ gì nữa mà trực tiếp kêu oan.
"Tôi không có đầu độc ai cả! Thật sự không có mà!"
Ông ta vẫn luôn ở dưới đáy xã hội mà mắng người khác, gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ.
Chờ cảnh sát đến thì nước mắt ông ta trào ra.
"Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự không có đầu độc ai cả, bọn họ đang vu oan cho tôi!"
Người qua đường cũng không biết rõ mọi chuyện mà chỉ thấy màn kịch này của ông ta, đa số tất cả người qua đường đều nghĩ có phải ông ta bị oan hay không.
Có một nhân viên công tác đã đến kêu Đồng Soái, cậu bé lập tức chạy đến.
Ba người Giang Thầm đi theo ở phía sau Đồng Soái, họ vừa đến trước mặt cảnh sát thì thấy màn kịch này của ông ta.
Đồng Soái đã nhìn thấy toàn bộ quá trình nên lập tức khai báo với cảnh sát.
"Ông ta nói dối! Cháu thấy rất rõ trên tay ông ta cầm một cái chai trong đó đựng thứ nước màu vàng gì đó trông rất kỳ quái."
Lời này vừa nói ra, Vương Thiên nhịn không được nữa mà nghiến răng nghiến lợi.
Vốn dĩ âm mưu của ông ta đã gần thành công rồi, tất cả là do nhóc quỷ này phá hỏng chuyện tốt của ông ta.
"Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh này đang nói dối đấy đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát đừng tin lời nó!"
Giọng nói của ông ta rất thê lương.
Người vây xung quanh càng ngày càng nhiều, không ít người đã cầm điện thoại lên quay chụp, trong tình cảnh như vậy thì việc điều tra không thể tiến hành thuận lợi được.
Cảnh sát cũng rất bối rối, Giang Thầm quay đầu lại, thì thấy có một nhân viên công tác đang đi về phía bọn họ, vội vàng nói: "Có bằng chứng!"
Vì giọng cậu hơi nhỏ nên mọi người không thể nghe thấy được.
Hứa Gia Nghĩa nghe vậy thì liền đẩy bả vai Vương Hạo, mấy đứa trẻ cùng nhau hét lên: "Có bằng chứng!"
Lúc này cảnh sát mới chú ý đến đôi bạn củ cải nhỏ này.
"Bạn học nhỏ này, cháu nói rằng có chứng cứ đúng không? Vậy cháu có thể cho chú xem được chữ?"
Giang Thầm bước lên phía trước, đại diện trả lời.
"Ở bên ngoài, cháu thấy anh nhân viên công tác đang đem lại đây!"
Cậu vừa dứt lời, thì trong đám đông vang lên giọng nói: "Xin cho tôi qua một chút, cho tôi qua một chút, cảm ơn mọi người!"
Mấy thanh niên mặc đồng phục làm việc đi vào, trên tay cầm một hộp xốp màu trắng.
Vương Thiên nhìn thấy liền sợ hãi.
Ông ta tự trấn an bản thân mình rằng không sao cả, dù có bị bắt thì cũng phạt tiền thôi chứ không làm gì khác.
Ông ta cố gắng tự an ủi chính mình, nhưng nhịp tim vẫn không ngừng gia tăng.
Bằng chứng cũng đã có đầy đủ, vị cảnh sát quay đầu lại ra lệnh cho cấp dưới.
"Đưa kẻ khả nghi về đồn, kêu người bên kiểm nghiệm vật chứng tới, đưa ông ta đi ngay."
Một đám người đến đưa ông ta đi, làm cho Vương Thiên cảm thấy sợ hãi.