Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 160




Câu nói lời này làm cho Giang Thầm không biết trả lời như thế nào nên cậu chỉ "Ồ" một cái rồi đổi chủ đề.

"Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"

Giang Thầm chỉ mới ăn qua mì xào và lạp xưởng chiên. Lúc này mũi cậu ngửi được rất nhiều hương thơm khác nhau, nếu bắt cậu phải chọn, cậu thật sự không biết nên chọn cái nào.

Cũng may, Đồng Soái là người biết sắp xếp mọi việc.

"Thời tiết nóng quá, chúng ta đi mua kem trước đi, tôi nghĩ nhất định sẽ rất ngon!"

Nhân viên ở cổng không có nhiều, nhưng vì là học sinh tiểu học nên được đối xử đặc biệt hơn, họ phát cho hai đứa trẻ hai phiếu giảm giá rồi kiên nhẫn giải thích cho hai người các cậu hiểu.

Giang Thầm đứng đó lắng nghe, nhưng cũng không quên lời mẹ nói.

"Mọi người đã vất vả rồi, cháu cảm ơn mọi người."

Sau đó cậu mới quay người rời đi.

Đồng Soái đi trước cậu vài bước rồi chạy đến quầy hàng gần đó: "Cho cháu hai cây kem, một sô cô la hương thảo, này Giang Thầm cậu muốn ăn vị gì?"

"Vị dâu tây!"

Giang Thầm tiếp tục đi tìm những món ăn khác.

Mỗi cây kem của cửa hàng này có thể chọn hai vị kem khác nhau, nhưng vì Giang Thầm thích vị dâu nhất nên cậu chọn cả hai viên đều là vị dâu luôn.

Hai đứa trẻ vừa đi vừa ăn, không để ý đến chuyện gì đang xảy ra phía sau.

Ở trước cổng có hai anh trai soát vé đang bất ngờ vì sự xuất hiện của hai em học sinh tiểu học dễ thương này, xém chút nữa đã quên mất nhiệm vụ của mình.

"Đây là phiếu của hai em, sau khi vào trải nghiệm hai em hãy viết ra quầy hàng mình thích nhất và quầy hàng mình ghét nhất, sau đó bỏ vào hòm phiếu gần nhất, được chứ!"

Hứa Gia Nghĩa nhận lấy: "Cám ơn anh."

Hai người đã phân công rất rõ ràng, nếu Hứa Gia Nghĩa không thể để ý được hai người kia, thì Vương Hạo phải theo dõi Giang Thầm.

Hình như Hứa Gia Nghĩa lo lắng hơi quá rồi, cậu bé thấy hai người kia đang vui vẻ ăn kem rất ngon đấy chứ.

Giang Thầm đang ăn thử bánh và gà ở trong tay, không thể uống được nước dưa hấu nữa, nên cậu đi bộ từ từ cho dễ tiêu hoá.

Suốt đường đi cậu không quay đầu lại nên đương nhiên cậu sẽ không để ý rằng cậu vừa mới rời đi thì có hai bóng dáng thấp bé cũng đến quầy hàng đó và mua món tương tự.

Giang Thầm và Đồng Soái ở phía trước ăn đến no căng bụng.

Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo đi ở phía sau cũng ăn đến no căng bụng.

Bốn người bước đi chậm rãi, sau khi ăn xong cũng bớt cảnh giác hơn, trong vô thức Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo đang đi đến gần Giang Thầm.

"Này! Hứa Gia Nghĩa!"

Nghe được giọng nói hưng phấn của Giang Thầm, Hứa Gia Nghĩa mới hồi thần lại, lúc này cậu bé mới ý thức được mình đã bị phát hiện.

Cậu bé cười ngượng ngùng: "Thật trùng hợp quá đi mất! Hai người cũng đến đây ăn sao?"

Giang Thầm thấy vẻ mặt Hứa Gia Nghĩa có chút là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Đúng vậy, Đồng Soái dẫn tớ đến đây, anh ấy biết rất nhiều đồ ăn ngon đấy!"

Đồng Soái vừa nhìn hai người trước mặt, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.

Xem ra họ vẫn chưa quên được sự việc ở sân trường, dù cậu bé có xin lỗi thế nào đi chăng nữa thì trong mắt bạn bè, cậu bé vẫn là một đứa trẻ hư luôn đi bắt nạt người khác.

Đồng Soái sờ mũi, cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu bé giơ tay lên chào: "Chúng ta hãy làm quen lại nha. Anh tên là Đồng Soái. Sự việc lúc trước là do anh không đúng, anh cũng nói lời xin lỗi với đại ca rồi."

Cậu bé tự nhiên giới thiệu bản thân mình như vậy, thành công lấy được không ít ấn tượng tốt.

Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo nhìn nhau, sau đó chủ động giới thiệu: "Em tên là Hứa Gia Nghĩa, còn cậu ấy là Vương Hạo."

Sự phòng bị của những cậu nhóc này cũng không cao, nên cả đám nói chuyện thêm vài câu những mâu thuẫn lúc trước cũng biến mất, hơn nữa Đồng Soái còn cố ý nhượng bộ, suốt đường đi đều đi phía sau họ nên đã làm thay đổi cách nhìn của Hứa Gia Nghĩa về Đồng Soái.

"Sắp đến chỗ bỏ phiếu rồi đấy. Mọi người thích quầy hàng nào nhất?"

Hứa Gia Nghĩa thấy được thùng bỏ phiếu ở phía xa nên hưng phấn nói.

"Tớ thấy món gà siêu ngon luôn. Tớ sẽ viết cửa hàng gà A Đại vào mục cửa hàng tớ thích nhất!"

Giang Thầm còn chưa nghĩ ra nên do dự nhìn về phía Đồng Soái.

Đồng Soái tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Anh thì chọn món bạch tuộc nướng của quầy hàng phía bên kia. Đó là món anh thích nhất."

Sau khi nghe Đồng Soái nói xong thì Giang Thầm càng phân vân hơn.

Cậu thích ăn tất cả mọi thứ nên không thể phân biệt món nào ngon hơn được, việc bỏ phiếu thực sự là một điều khó khăn đối với cậu.

Vương Hạo cũng rất do dự.

Bốn người họ đứng ở góc phố một lúc, băn khoăn nghĩ về món mình thích ăn nhất đồng thời đứng cho tiêu đồ ăn luôn.

Đồng Soái cao hơn họ một cái đầu nên cũng ăn nhiều hơn họ, tiêu hoá cậu bé khá tốt nên cũng không cảm thấy no căng bụng, Đồng Soái chán nản liếc nhìn xung quanh.

Vốn dĩ cậu bé chỉ đang nhìn xung quanh thôi, nhưng không ngờ có một người đã thu hút sự chú ý của Đồng Soái.

Lúc đầu, Đồng Soái chú ý đến ông ta chính là vì cái đầu trọc đó.

Nhưng khi quan sát kĩ, thì thấy hình như có gì đó không ổn cho lắm.

Mọi người đều đi tới đi lui khắp mọi quầy hàng chọn món mình muốn ăn nhất, nhưng người đàn ông này thì lén lút nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút nghiêm túc, không mua một món ăn nào cả.