Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 138




"Chúng ta phải tiến hành nhanh thôi. Hãy coi đó như một hoạt động trong kỳ nghỉ hè. Khi bọn trẻ bắt đầu đi học, chúng sẽ mang những chậu hoa nhỏ lên và xem ai trồng được cây tốt nhất."

Đây quả thực là một giải pháp tuyệt vời mà không cần tốn thời gian học ở trường.

Hiệu trưởng sợ nhất là học sinh thụt lùi trong việc học tập, nếu hoạt động sau giờ học sẽ trì hoãn tiến độ học tập của các em.

Đề nghị của Hồ Trân Trân làm hiệu trưởng rất hài lòng.

Loại hoạt động này sẽ rất thích hợp cho kỳ nghỉ hè này.

Trường tiểu học Bắc Quan chỉ có nửa tháng nghỉ hè để tránh thời điểm nóng nực nhất mà thôi.

Hiện tại đã đến thời điểm nắng nóng rồi. Theo thông lệ hàng năm, từ đầu tháng 8 đến 15 tháng 8 là thời gian các trường tiểu học được nghỉ lễ.

Điều này hơi khác so với thời gian lúc Hồ Trân Trân đi học. Ngay từ đầu cô đã không quen rồi. Cô luôn nghĩ Giang Thầm đã được nghỉ hè. Nhưng mỗi lần hỏi, thì thời gian vẫn còn hơn một tháng.

Sau khi giai đoạn nhiệm vụ mẹ con mới được công bố, Hồ Trân Trân rất muốn cảm ơn nhà trường vì thời gian nghỉ hè không nhiều.

Nếu là kỳ nghỉ hè như hồi cô còn đi học, nhiệm vụ này có thể mất nhiều thời gian để hoàn thành.

"Vậy tôi không làm phiền ngài nữa."

Sau khi tạm biệt hiệu trưởng, Hồ Trần Trân không ở lại trường mà chuẩn bị rời đi.

Cô ra đúng ngay thời điểm chuông reo vào lớp được vài phút, nên sân trường rất yên tĩnh.

Đối diện phòng giáo vụ là nơi học sinh tập thể dục.

Hồ Trân Trân chậm rãi đi qua liếc nhìn xung quanh, thì thấy hai bóng hình quen thuộc đang ở trong góc phòng thể chất.

Là Giang Thầm và cậu bé đó.

Hồ Trân Trân theo bản năng dừng bước rồi nheo mắt lại.

Rốt cuộc hai đứa nhóc này là như thế nào?

Giang Thầm ở nhà họ Giang vẫn luôn phải chịu khổ. Nhờ công Hồ Trân Trân chăm sóc nên cậu đã có thêm chút thịt. Tuy cậu cũng có cao nhưng so với cậu bé kia thì vẫn thấp hơn một cái đầu.

Hồ Trân Trân ở rất xa, nên trong mắt cô khoảng cách chiều cao giữa hai cậu bé càng lớn hơn.

Cũng may có hai cậu bạn cùng lớp của Giang Thầm mà Hồ Trân Trân đã thấy qua cũng đang đứng ở đó, có vẻ như sẽ không có xung đột nào xảy ra.

Bằng không Hồ Trân Trân thật sự rất lo lắng nếu Giang Thầm bị thương.

Tình hình thực tế có phần khác với lo ngại của Hồ Trân Trân.

Người chiếm thế thượng phong lại là Giang Thầm.

Cậu bị Đồng Soái quấn lấy nên có chút khó chịu, nhưng Đồng Soái thì lại giả vờ như không hiểu. Dù cậu có nói thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn luôn lải nhải bên tai cậu những lời khó nghe.

Giang Thầm đã chịu đựng Đồng Soái từ rất lâu rồi, nhưng cho đến sáng nay khi thấy cách đối phó của mẹ.

Cậu như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc và đột nhiên nghĩ ra cách đối mặt thế nào cho phải với Đồng Soái.

Tiết thể dục hôm nay, thật không hay là lớp 2 và lớp 3 lại học cùng tiết với nhau.

Khi Giang Thầm nhìn thấy Đồng Soái ở lớp bên cạnh, cậu có linh cảm rằng mình sẽ phải đối mặt với cậu ta.

Quả đúng là không ngoài dự đoán của cậu.

Sáng hôm nay, Đồng Soái bị Hồ Trân Trân vừa đ.ấ.m vừa xoa nói chuyện vài câu. Thì Đồng Soái đã mất hết mặt mũi rồi.

Không thể đối phó với người lớn, thì Đồng Soái lại chuyển sang đối phó với Giang Thầm để lấy lại mặt mũi đã mất.

Khi giáo viên thể dục thông báo mọi người có thể tự do hoạt động, thì Đồng Soái lại quay qua đám lớp 2 gọi tên Giang Thầm.

"Giang Thầm, lại đây một chút!"

Từ nhỏ Đồng Soái đã được gia đình chăm sóc rất tốt, nên so với bạn cùng lứa cậu ta có cao hơn đôi chút.

Hiện tại lại hùng hổ kéo qua lớp 2 tìm Giang Thầm, điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Hứa Gia Nghĩa cũng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói gì đó với Gianng Thầm, rồi đứng dậy.

Cậu bé bước lên trước giống như gà mái bảo vệ gà con, kéo Giang Thầm về phía sau: "Anh tìm Giang Thầm làm gì?"

"Liên quan gì đến cậu?"

Đồng Soái cau mày, khiến cô bé bên cạnh giật mình, ném bao cát vào tay cậu ta rồi bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.

Đồng Soái cũng bị cô bé này doạ sợ mà quay đầu lại nhìn. Cậu ta cẩn thận nhìn xung quanh và thấy ánh mắt của giáo viên thể dục đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu ta cố gắng bình tĩnh lại.

"Tôi có chuyện cần nói với Giang Thầm, nên tìm cậu ấy nói vài câu."

Giọng điệu của Đồng Soái trở nên nhẹ nhàng hơn và có phần thân thiện hơn đôi chút.

Nhưng với vẻ mặt đó, thì lời nói này không hề thuyết phục chút nào.

Hứa Gia Nghĩa vẫn còn lo lắng thì đã bị kéo ra phía sau Giang Thầm, cậu vỗ vai cậu bé.

"Không sao đâu, chỉ nói hai câu là xong rồi."

Cậu bước về phía trước thoát khỏi sự bảo vệ của Hứa Gia Nghĩa. Vương Hạo vốn đang im lặng đứng gần đó cũng dẫn đầu đi theo.

Giang Thầm quay lại nhìn cậu bé.

Vương Hạo mặt đối mặt nhìn Giang Thầm: "Sao vậy? Có gì không cho tớ biết được à?"

Hứa Gia Nghĩa không biết đang suy nghĩ cái gì, mà trong mắt đã tràn đầy nước mắt, đi theo Vương Hạo.

Hai người đi theo Giang Thầm và Đồng Soái vào một góc tường.

Giang Thầm gãi đầu, cảm thấy quả thực không có cái gì bí mật, nhưng mà hai người này cứ đòi đi cho bằng được nên đành để hai người đi theo.

Bốn người họ đi đến một góc trống ở sân.

Giang Thầm tiến lên nói: "Nói đi, anh muốn nói gì với tôi?"

Ngày thường, Giang Thầm đều tuỳ ý để Đổng Soái nói, cậu chỉ im lặng cúi đầu rất ngoan ngoãn nghe lời.

Nên Đồng Soái cho rằng có thể tự do sai khiến cậu, nhưng hôm nay cậu lại chất vấn làm cho Đồng Soái có chút bất ngờ.