Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 137




Hồ Trân Trân nhẹ nhàng mỉm cười rồi bình tĩnh rót cho mình một ly nước.

"Tuy cuộc sống bây giờ rất tốt, tất cả mọi người đều sống ở một thành phố sầm uất. Cho dù các bậc phụ huynh có nuông chiều con đến mức nào thì cũng phải để con mình thử qua việc làm nông chứ."

"Lao động theo ý của tôi chính là như thế, làm nông. Không, cũng không thể gọi là làm nông được, dù sao trong trường học cũng không có nhiều đất để trồng trọt."

Sắc mặt hiệu trưởng chợt dịu đi, ông đã hiểu được ý của Hồ Trân Trân.

"Nếu dựa theo ý tưởng này, thì chúng ta nên làm như thế nào?"

Mỗi tất đất của nhà trường đều đã được tận dụng triệt để, tòa thư viện mà Hồ Trân Trân nguyên góp cho nhà trường cũng đã xây trên mảnh đất trống cuối cùng rồi.

Trên thực tế, trường học cũng không còn chỗ trống để thực hiện hoạt động như ý tưởng của Hồ Trân Trân nữa rồi.

Nhưng trồng trọt cũng không nhất thiết phải cần một mảnh đất rộng lớn.

Hồ Trân Trân đưa tay lên chỉ về hướng đối diện.

Hiệu trưởng nhìn theo hướng tay của Hồ Trân Trân thì thấy những chậu lan ngoài cửa sổ của mình.

Ông ta lập tức hiểu ngay.

"Chậu hoa nhỏ lại rất nhẹ, bên trong chứa rất nhiều đất, thật sự có thể coi nó là một mảnh đất nhỏ rồi."

Hồ Trân Trân lập tức nói tiếp.

"Ý tưởng của tôi chính là chậu hoa nhựa này, cho dù là những bạn nhỏ lớp một đi chăng nữa thì cũng có thể gieo trồng được một hai hạt giống."

Trước khi Hồ Trân Trân nói, hiệu trưởng còn chưa từng nghĩ tới biện pháp này.

Càng nghĩ về nó ông ta lại càng thấy hay, càng nghĩ về nó ông ta càng trở nên hưng phấn hơn.

Điều này sẽ gia tăng sức cạnh tranh của trường với các trường tiểu học khác.

Trước đây, trường tiểu học Bắc Quan luôn bị các trường tiểu học khác áp đảo về mặt hoạt động ngoại khoá. Đây chính là một cơ hội lớn để mang đến thắng lợi cho Bắc Quan.

Nếu cả hai phương diện học tập và hoạt động ngoại khoá đều xuất sắc thì Bắc Quan sẽ trở thành trường tiểu học đứng đầu thành phố S.

Là hiệu trưởng, ông ta cũng sẽ được thơm lây.

Viết vào lý lịch của mình cũng trở thành một điểm sáng.

"Hoạt động này đúng là không tồi. Nó sẽ giúp chúng ta nâng cao kỹ năng thực hành của học sinh đồng thời cũng sẽ giúp các em ấy hiểu được việc trồng các loại cây lương thực không hề dễ dàng như tưởng tượng. Cô Hồ có thể nghĩ ra một ý tưởng hay như vậy, thật sự đã là một đóng góp rất lớn đối với trường chúng tôi!"

Khuôn mặt của hiệu trưởng rạng rỡ hơn hẳn.

Nghe ý tứ của ông ta thì Hồ Trân Trân cũng biết được việc này đã thành công.

"Một phần đóng góp cũng là nhờ hiệu trưởng, ông là một người thầy rất tốt luôn để ý đến suy nghĩ của những học sinh, nên mới để cho chúng có cơ hội trải nghiệm một hoạt động bổ ích như thế này.”

Hồ Trân Trân chỉ khen ông ta một câu, mà khoé miệng của hiệu trưởng đã cong đến tận mang tai.

"Nếu không còn vấn đề gì khác thì hoạt động này sẽ nhanh chóng được tiến hành chứ?"

"Tất nhiên rồi." Hiệu trưởng dừng lại một chút rồi nói thêm: "Còn về phần kinh phí thì như thế nào?"

"Trang trại sữa Bách Hoa sẽ hỗ trợ toàn bộ chi phí."

Xem xét đến vấn đề an toàn của hoạt động này, hơn nữa việc trồng trọt cần phải mất một khoảng thời gian dài, nên Hồ Trân Trân đã đưa ra một đề nghị.

"Kỳ nghỉ hè cũng sắp đến rồi, sau khi thi cuối kì xong chúng ta có thể kêu gọi phụ huynh các em học sinh cùng tham gia vận động?"

Trường học cũng tổ chức đại hội thể thao, nhưng bình thường không tổ chức vào mùa hè.

Khi Hồ Trân Trân đưa ra đề nghị này, hiệu trưởng có chút phân vân.

"Mùa hè tổ chức đại hội thể thao thì có hơi nguy hiểm, tôi sợ mấy đứa nhỏ sẽ bị cảm nắng mất."

Vận động của Hồ Trân Trân nói không phải là đại hội thể thao.

"Tôi đã hứa với ban đại diện học sinh rằng vào thứ bảy này bọn họ có thể dẫn các học sinh đến chơi miễn phí ở Lâu Đài Chó rồi."

"Hơn nữa, bây giờ kỳ nghỉ hè của các đứa nhỏ rất ngắn, cho nên bọn trẻ này nên quý trọng những ngày nghỉ này. Tôi sẽ không nhận khách tham quan Lâu Đài Chó một ngày, như thế sẽ giúp các em học sinh và gia đình vui chơi thoải mái hơn."

Ý kiến này thật tốt quá đi chứ.

Vẻ mặt của hiệu trưởng đầy ngạc nhiên.

Hiện nay, Lâu Đài Chó đã trở thành một địa điểm vui chơi nổi tiếng trên mạng xã hội. Một tấm vé vào cổng cũng có giá đến 1500 tệ, nhưng sau khi qua tay của những tên buôn bán vé trên chợ đen thì giá vé tăng lên gấp mấy lần, có lúc còn lên đến bốn năm nghìn tệ nữa kìa.

Thế mà Hồ Trân Trân lại có thể dành ra một ngày không nhận khách để dành riêng cho mọi người trong trường.

Hiệu trưởng theo bản năng tính toán xem sẽ tốn bao nhiêu tiền và hít một hơi thật sâu.

Vị Hồ Tổng này không hổ danh là một phú bà giàu có mà.

"Những bậc phụ huynh và các em học sinh sẽ rất thích thú khi nghe thấy điều này."

Hồ Trân Trân cười nói: "Vậy thì tốt quá."

Trước khi mọi người đến Lâu Đài Chó, cô sẽ chỉnh sửa lại một chút về những quy tắc trong công viên giải trí.

Hồ Trân Trân rất hài lòng.

Sau khi kì thi cuối kỳ kết thúc, vừa vặn rơi vào ngày thứ bảy, chúng ta chọn luôn ngày thứ bảy đấy nhé?"

Một công viên giải trí lớn như vậy, có thể dành ra một ngày là không dễ dàng gì rồi.

Hiệu trưởng cũng không có phản đối: "Vậy thì thứ bảy, sau kì thi cuối kì đi."

Tóm lại, việc cuối cùng cần phải làm là quyết định thời gian cho hoạt động trồng trọt nữa thôi.

Hồ Trân Trân là người tài trợ chính nên hiệu trưởng cũng dò hỏi cô vài câu.