Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 136




Trên đời này có quá nhiều người không biết xấu hổ. Có thể hôm nay cô cho các chủ quầy hàng thuê miễn phí để kinh doanh. Nhưng sau này người không được chọn lại sẽ tố cô lên mạng rằng cô cho thuê với giá cao.

Sở dĩ cô miễn phí thuê ở đây đều có mục đích cả, bởi vì cô đang muốn tìm ra những thương nhân xuất sắc và nỗ lực nhất.

Nếu có quá nhiều kẻ gây rối thừa nước đục thả câu như thế này, thì rất có thể danh tiếng của phố ẩm thực chưa có được bao nhiêu thì đã bị nhóm người này biến thành một mớ hỗn độn.

Nhưng lời đã nói rồi, cũng không thể ngăn được nhóm người này tới đăng ký được.

Hồ Trân Trân cảm thấy đau đầu.

Những thể loại người có nhân cách nằm ở đáy xã hội là khó quản lý nhất, có rất nhiều người rất vô lý và kiêu căng.

Phải nghĩ ra một cách nào đó, có thể tìm ra được những người thương nhân chân chính và nỗ lực, còn phải tránh xa những thể loại người muốn đến nơi này quấy rối nữa.

Cô nheo mắt tựa đầu vào cửa xe nhìn hàng dài người đang đứng xếp hàng ở cách đó không xa.

Điều này thực ra không khó.

Dù sao việc xây dựng lại tòa nhà cũng chỉ mới bắt đầu, thời gian khai trương dự kiến phố ẩm thực này cũng rất xa, có lẽ sẽ có đủ thời gian để cô sàng lọc lại những người ở đây một lần nữa.

"Trần Khai, hôm nay thời tiết khá nóng, mang năm thùng nước đá đến đây đi." Hồ Trân Trân nhìn thấy những người công nhân đang đổ mồ hôi đầm đìa ở phía xa: "Không, mang đến đây 30 thùng nước đá cho mọi người giải nhiệt đi."

Bà chủ vẫn luôn đối xử rất tốt với mọi người. Khi cô vừa mở miệng, Trần Khai liền đoán được cô định nói gì. Hắn mở WeChat rồi gửi tin nhắn.

"Có cần tôi gọi Lưu An tới báo cáo tình hình cho ngài không?"

"Thôi, không cần đâu." Hồ Trân Trân nhìn một hàng dài người đang đứng xếp hàng thế kia thì vô cùng mệt mỏi: "Không bằng cho người tới giúp Lưu An. Nhiều người như vậy, một mình Lưu An không thể xử lý hết được đâu."

Trần Khai nhớ tới Tiểu Vương đang ở biệt thự không có việc gì làm, nên kêu cậu ấy đến giúp đỡ Lưu An một tay.

Hồ Trân Trân quan sát một hồi, sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu mình xong cô vỗ ghế lái: "Đi thôi, chúng ta đến trường trước."

Nếu muốn hiện thực hóa một ý tưởng nào đó trong đầu cô, thì Hồ Trân Trân phải bỏ ra một số tiền khá lớn.

Để chiếc ví không bị hao hụt, cô luôn tìm cách để hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ mẹ con.

"Gọi cho hiệu trưởng và hẹn gặp mặt vào sáng nay cho tôi."

Sau khi đã đặt lịch hẹn xong, thì xe chạy thẳng tới trường.

Chỉ cần hiệu trưởng có thời gian, ông ta sẽ không bao giờ từ chối gặp mặt.

Bây giờ cô là một nhân vật lớn trong trường, hiệu trưởng còn ước rằng cô có thể đến nhiều lần hơn nữa. Bởi vì mỗi lần Hồ Trân Trân tới sẽ luôn chu cấp một thứ gì đó cho trường.

Lần đầu tiên là thư viện, lần thứ hai là sữa, và lần thứ ba sẽ là gì?

Cho dù có cặp mắt kính đi chăng nữa thì hiệu trưởng vẫn không che giấu được sự mong đợi của mình. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ta không nhịn được mà siết chặt tay: "Mời vào."

"Xin chào, hôm nay lại làm phiền ngài rồi." Hồ Trân Trân mỉm cười bước vào, đi theo sau cô là Trần Khai.

Điều này khiến hiệu trưởng nhớ đến lần gặp mặt trước, nụ cười trên mặt càng trở nên chân thành hơn.

"Không phiền, không phiền, chỉ là sáng nay tôi không có việc gì vội nên có rất nhiều thời gian để gặp mặt."

Ý của ông ta là Hồ Trân Trân có việc gì thì cứ nói thoải mái, dù có mất bao lâu cũng không thành vấn đề.

Cô đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường nên cứ yên tâm mà hưởng đãi ngộ từ hiệu trưởng: "Vậy thì tôi không khách khí nữa. Tôi chỉ sợ mình chiếm quá nhiều thời gian của ngài mà thôi."

Hồ Trân Trân ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của cô trên ghế sofa.

"Ngài có nghĩ đến việc tổ chức thêm các hoạt động ở trường không?"

Hồ Trân Trân không có ý định vòng vo mà cô đi thẳng vào vấn đề chính luôn.

"Hoạt động? Loại hoạt động như thế nào?"

Trước đây hiệu trưởng chưa từng suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Trường tiểu học Bắc Quan là trường tiểu học tốt nhất ở đây với thành tích tốt và học sinh cũng rất ưu tú, nhưng điều này không có nghĩa là mọi thứ ở trường đều tốt.

Về các hoạt động giải trí và thể thao, trường tiểu học Bắc Quan lại có phần yếu thế hơn so với những trường tiểu học khác.

Họ dồn hết sức vào việc học, và bỏ bê những hoạt động ngoại khóa khác.

Tuy hàng tuần trường tiểu học Bắc Quan cũng có lớp thủ công cho học sinh, nhưng họ cũng chỉ dạy những cách cắt giấy và vẽ tranh đơn giản nhất.

Nó nhàm chán hơn nhiều so với các khóa học thủ công ở các trường khác.

"Tôi muốn học sinh ở đây phát triển cả về về đạo đức, trí tuệ, thể chất và thẩm mỹ. Tôi muốn giúp nhà trường thực hiện một số hoạt động ngoại khoá để giúp học sinh nâng cao sự hiểu biết của mình."

Nâng cao sự hiểu biết sao.

Học sinh ở đây cũng không có phản ánh gì nhiều, nên hiệu trưởng không hiểu ý của Hồ Trân Trân, ông ta chỉ có thể hỏi tiếp.

"Cô Hồ, cô có ý tưởng nào cụ thể về các hoạt động liên quan đến các phương diện thể chất trí tuệ thẩm mỹ cho học sinh không?"

Hồ Trân Trân ban đầu muốn nhà trường đưa ra quyết định. Nhưng trong chớp mắt, cô đã nghĩ ra một hoạt động phù hợp.

"Lao động."

"Lao động?"

Hiệu trưởng cau mày: "Nhưng các em học sinh vẫn còn là học sinh tiểu học. Dọn dẹp vệ sinh thường ngày đã được coi là một công việc lao động rồi. Nếu thêm hoạt động lao động nữa, liệu học sinh có kiệt sức không?"

"Hiệu trưởng, từ lao động của tôi không có ý đó."