Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 133




Điều này khiến những người còn lại càng do dự hơn.

Tổng cộng chỉ có bấy nhiêu gian hàng, mặc dù cô Hồ này nói cho mỗi người một cơ hội, nhưng người đi trước luôn luôn có cơ hội được lựa chọn trước.

Nếu vì chần chừ mà bỏ lỡ cơ hội không chộp được một gian hàng tốt thì há chẳng phải chịu tổn thất lớn sao?

Vài người suy nghĩ thực tế hơn.

Dù sao Hồ Trân Trân nói ba tháng đầu sẽ miễn phí nên cô cho dùng thử ba tháng, giống như mượn địa điểm miễn phí để kinh doanh và tiết kiệm tiền thuê nhà.

Không ít người nghĩ theo cách này.

Ngày càng nhiều người rời đi.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại chủ quầy bán xiên chiên và một số chủ quầy hàng chưa quyết định.

"Thực sự không còn gì để nói với đám người này, thậm chí chả có nấy một cuộc trò chuyện thẳng thắn."

Ông ta giận dữ nói vài câu, trong lòng vẫn không tin Hồ Trân Trân.

“Bỏ đi, ngày mai tôi sẽ tự mình tìm chỗ dựng quầy hàng, dựa vào tay nghề của mình mà làm việc, tôi vẫn không tin mình không kiếm ra tiền.”

Đây là một tuyên bố đầy hùng hồn của các người bán hàng rong.

Những người khác không nói gì, chỉ động viên ông ta vài câu.

Cho đến khi chủ quầy bán xiên chiên rời khỏi, những người khác mới lặng lẽ trao đổi xem ngày mai có nên đến đăng ký hay không.

Về đến nhà, Hồ Trân Trân giao lại việc này cho Lưu An.

Nán lại trên đường một thời gian dài, món mì xào và lạp xưởng chiên không còn nóng nữa.

Cũng may bây giờ là mùa hè, đồ ăn nguội chậm, bây giờ vẫn còn hơi ấm nên không cần hâm nóng.

Hồ Trân Trân vừa quay lại, Giang Thầm đang chơi mô hình trong phòng khách ngẩng đầu hớt hải chạy đến bên cạnh cô.

Không phải vì điều gì khác.

Hồ Trân Trân nói với Giang Thầm, cô ra ngoài sẽ mua lạp xưởng về cho cậu, con trai bé bỏng liền mong ngóng cô về nhà.

Tối nay sau khi đón Giang Thầm tan học, Hồ Trân Trân và Trần Khai tiện miệng nhắc đến quán ăn ven đường.

Từ lúc ấy, Giang Thầm bắt đầu thích thú nhìn sang.

Loại đồ ăn “đầy dầu mỡ không tốt cho sức khỏe” này rất được trẻ con yêu thích.

Bản thân Hồ Trân Trân rất thèm ăn, chú ý tới ánh mắt của Tiểu Thầm, lập tức hiểu ra cậu cũng muốn ăn.

"Tiểu Thầm, con muốn ăn lạp xưởng chiên không?"

Hai mắt đứa trẻ long lanh trong veo, mạnh mẽ gật đầu một cái.

“Lạp xưởng chiên có ngon không mẹ?”

Lúc này Hồ Trân Trân mới nhận ra mình chưa bao giờ ăn cơm ở quán ven đường thế này.

Một đứa trẻ 8 tuổi không quá lớn cũng không quá nhỏ, thời tiểu học là thời điểm cậu thích ăn đồ ăn vặt nhất, Giang Thầm chưa bao giờ ăn đồ ăn ven đường như xiên chiên.

Cô chỉ nói: “Tiểu Thầm thử một lần sẽ biết thôi nhé.”

Trước đây, có lẽ nhà họ Giang không cho cậu tiền tiêu vặt, Hồ Trân Trân sau đó tình cờ nhận ra điều này.

Một đứa trẻ không có tiền tiêu vặt nên làm gì khi đói ở trường?

Hồ Trân Trân không biết trước đây tại sao Giang Thầm lại tới đây, cậu tựa hồ đã hình thành một thói quen nào đó, tiền tiêu vặt mà Hồ Trân Trân đưa cho cậu chưa từng tiêu cho mình.

Tuổi tác nhỏ như vậy, cậu đã biết cách tiết kiệm tiền.

Cái này khó tránh khỏi.

Hồ Trân Trân quay người đi ra ngoài mua xiên chiên, trong lòng mắng Giang Lâm hàng trăm lần.

Dù đã đẩy bà ta vào tù nhưng khi nghĩ đến những việc bà ta đã làm trước đây, Hồ Trân Trân vẫn nổi giận không yên.

Sự tức giận này biến thành tình yêu với Giang Thầm sau khi đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi mang mì xào và lạp xưởng chiên trở lại, Hồ Trân Trân mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Dù ăn đồ ăn vặt cùng con trai không hề tốt chút nào nhưng khi ăn xong, mùi lạp xưởng tẩm bột chiên vẫn mang đến cho hai người một niềm hạnh phúc ngắn ngủi.

Giang Thầm chưa từng ăn lạp xưởng tẩm bột, cậu nhất định cũng chưa bao giờ ăn bữa sáng nhiều món khác nhau.

Sau khi chuyển đến biệt thự Ngọa Sơn, dì bảo mẫu đều nấu những bữa sáng bổ dưỡng, ăn gì cũng thấy ngon.

Nếu chưa nếm thử những thứ bên ngoài thì về sau ăn bất cứ thứ gì cũng thấy ngạc nhiên.

"Tiểu Thầm, sáng mai mẹ dẫn con đi ăn bánh rán được không?"

Giang Thầm thường nhìn thấy các bạn cùng lớp đi ăn món này liền gật đầu: "Dạ được."

Phải mất một lúc, cậu mới nhận thức được Đồng Soái thường đợi cậu ở cổng trường, sau đó trên đường đến lớp sẽ nói những điều không hay.

Giang Thầm không muốn mẹ mình nhìn thấy Đồng Soái.

Cậu biết những lời nói đó chắc chắn sẽ khiến mẹ tức giận.

Giang Thầm không muốn chọc giận mẹ mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn nhó vì xoắn xuýt, Hồ Trân Trân không nhịn được dùng tay nhéo nhéo hai cái má bánh bao trắng nõn.

"Mẹ!"

Thấy Giang Thầm phản kháng, Hồ Trân Trân mới hài lòng buông tay.

Giang Thầm được cô nuôi dưỡng mấy tháng đã thay đổi nhiều so với đứa trẻ suy dinh dưỡng trước đó, trên má cuối cùng cũng có thịt, thậm chí còn có sự mũm mĩm đặc trưng của trẻ con.

Hồ Trân Trân càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, không khỏi xoa xoa.

Trước sự việc bất ngờ xảy ra, Giang Thầm đã quên mất Đồng Soái.

Cậu không nhớ việc này đến tận sáng sớm hôm sau, khi cậu đang ngồi trong xe, tay cầm một chiếc bánh rán trái cây nghi ngút khói.

Nhưng đã quá trễ.

Mẹ cậu đang ngồi bên cạnh, Giang Thầm ngoảnh đầu nhìn về phía cổng trường, Đồng Soái hiển nhiên đang ngồi xổm đợi cậu ở cổng.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại.

Hồ Trân Trân nhét ống hút vào hộp sữa đưa cho Giang Thầm: "Ngồi trên xe ăn xong hẵng về lớp."

Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, bánh rán ăn ngon nhất khi còn nóng.

Giang Thầm buồn rầu nghĩ tới Đồng Soái, nghe thấy lời Hồ Trân Trân nói, cậu chợt nhận ra Đồng Soái không thể đợi cậu ở cổng mãi, chỉ cần cậu đi vào muộn một chút cũng không thể gặp được Đồng Soái.