Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 112




"Hồ tổng, mời đi hướng này, tôi dẫn ngài đến chỗ ngồi."

Hồ Trân Trân không biết bọn họ làm sao nhớ được, ở đây có hơn trăm cái ghế, trên đó không có tên nhưng lại có thể nhớ rõ vị trí từng người.

Có vẻ như giám đốc Phùng đã dồn nhiều tâm huyết vào bữa tiệc từ thiện này.

Vừa nghĩ xong, ánh đèn sáng lóa đã chiếu thẳng vào mắt cô.

Trần Khai được sắp xếp ngồi sau Hồ Trân Trân lập tức đứng dậy tìm kiếm người kia.

Hồ Trân Trân quay mặt sang một bên, sau đó nhận ra có một số camera đặt bên cạnh hội trường, dường như đang chạy.

Phùng đổng còn định ghi hình bữa tiệc?

Hồ Trân Trân khẽ cau mày.

Lúc này, Trần Khai đã tìm được kẻ chủ mưu chiếu đèn sáng lóa.

Đó là nhân viên đang thao tác chiếc camera bên cạnh sân khấu.

Từ góc nhìn của Hồ Trân Trân, cô chỉ nhìn thấy người đàn ông cúi đầu xin lỗi, nhưng xem hành động của anh ta có vẻ không muốn xóa bức ảnh vừa chụp.

Trần Khai bỗng nhiên cùng anh ta giằng co một lát, cuối cùng cũng lấy được điện thoại di động của người đàn ông đó.

Hắn tự mình xóa ảnh rồi trả lại điện thoại.

Khi hắn quay lại, Hồ Trân Trân quay đầu lại hỏi hắn: “Xóa rồi à?”

"Đã xóa rồi, bà chủ. Tôi cũng đã hỏi thăm được một chút, nghe nói Phùng đổng sắp phát sóng trực tiếp bữa tiệc cho nên trong hội trường mới có nhiều camera và thiết bị như vậy."

Hồ Trân Trân đã sớm đoán ra, khẽ gật đầu.

“Bên Phùng đổng khi mời có thông báo chuyện này không?”

“Không.” Trần Khai dừng lại: “Có cần tôi liên lạc với người chủ trì không, bà chủ?”

“Thôi.” Hồ Trân Trân ngẩng đầu nhìn camera, nhẹ nhàng đáp: “Phùng đổng đã bày sẵn sân khấu thì chúng ta nhân cơ hội mượn luôn.”

Trần Khai chỉ hiểu được một nửa ý của cô.

Nhìn thấy nụ cười thoải mái trên khuôn mặt Hồ Trân Trân, hắn yên tâm ngồi xuống ghế.

Trong lòng hắn không khỏi khâm phục, không hổ là bà chủ, cô chưa gì đã nghĩ ra cách tận dụng tình huống bất ngờ nhanh đến vậy, hắn còn phải học hỏi rất nhiều.

Những vật phẩm đấu giá đã được gửi đến hậu trường của bữa tiệc trước, Trần Khai chỉ cần ra ngoài xe trước khi buổi đấu giá kết thúc để lấy tác phẩm gốc của Vượng Bạch Thạch mà cô muốn tặng cho giám đốc Vương là xong.

Hồ Trân Trân đến không quá sớm, vẫn có rất nhiều người lần lượt tiến vào trong, những người phục vụ không ngừng dẫn mọi người về chỗ ngồi.

Hiển nhiên, nơi tụ tập của những người nổi tiếng và doanh nhân giàu có này sẽ không yên ắng như vậy.

Chỗ ngồi đã được sắp xếp nhưng chủ nhân của một số ghế vẫn chưa đến, điều này tạo cơ hội cho những người ngồi ở hàng ghế sau.

Một lão phu nhân ngồi hàng ghế đầu với Hồ Trân Trân bị quấy rầy.

“Lý phu nhân, đã nghe danh tiếng của ngài trong giới đầu tư đã lâu. Tôi luôn muốn đến gặp ngài nhưng chưa có cơ hội. Không ngờ hôm nay lại gặp ngài ở đây. Rất vui được gặp ngài."

Lão phu nhân có hơi không muốn để ý tới hắn, chỉ gật đầu không nói gì.

Những người đến đây vào dịp này cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, lão phu nhân khẽ gật đầu, dù trong mắt hắn đó là giao lưu.

“Tôi nghe nói ngài mới mua một mảnh đất ở biên giới phía Đông Nam, tình cờ tôi kinh doanh mỏ quặng ở đó, không biết có vinh dự được hợp tác với ngài không.”

Lão phu nhân lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi không có ý định tham gia vào việc kinh doanh mỏ quặng”.

Đây là từ chối rõ ràng thẳng mặt.

Có lẽ người đàn ông không hiểu hàm ý của lời nói đó: "Vậy ngài quan tâm đến lĩnh vực kinh doanh nào? Thực ra, tôi cũng có một công ty lắp đặt thiết bị trong gia đình. Nếu công ty bất động sản của ngài cần đối tác làm ăn, ngài cũng có thể tới tìm tôi."

"Cám ơn cậu, tôi không cần."

"Hoặc kinh doanh trang sức. Tôi cũng tham gia kinh doanh trang sức."

Vẻ mặt lão phu nhân rõ ràng đang mất kiên nhẫn.

Hồ Trân Trân nhìn mà không nhịn được cười.

Kể từ khi đến thành phố S, cô không giao tiếp xã hội nhiều, chỉ đọc những tin hot search trên weibo, những người thường xuyên giao tiếp mới biết về Hồ Trân Trân.

Người đàn ông này dĩ nhiên không nằm trong phạm vi đó.

Anh ta nghe được tiếng cười của Hồ Trân Trân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không vui nhìn cô, thấy là một người lạ liền cao giọng hỏi cô: “Cô đang cười ai?"

Hồ Trân Trân nhướng mày: “Anh còn cần hỏi sao? Tôi đang cười anh đấy."

Nhìn thấy cô ngồi ở hàng ghế đầu, người đàn ông có chút cảnh giác: "Thưa cô, tôi không nghĩ mình đã đắc tội với cô. Vô cớ cười nhạo người khác có phải là mất lịch sự quá không?"

"Nhưng vị lão phu nhân này hình như không thèm để ý tới anh, anh không phải cũng đang gây khó dễ ở đây sao? Anh thấy anh có thấy lịch sự không?"

Hồ Trân Trân cãi lại.

Người đàn ông mất mặt, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Anh ta thấy mỗi câu của Hồ Trân Trân nói đều là bênh vực Lý phu nhân, anh ta tưởng cô cũng đến đây lấy lòng, nhưng bà ấy lại ngồi trước mặt anh, liền cố tình ra vẻ để thu hút sự chú ý của Lý phu nhân.

Muốn đá anh ta đi để lấy lòng Lý phu nhân sao? Mơ đi!

Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên hung dữ: "Lý phu nhân còn chưa nói gì, đâu đến phiên cô thay bà ấy lên tiếng, không biết chim trĩ từ đâu đến, chẳng lẽ cô muốn vào nhà giàu làm phượng hoàng à?"

Hồ Trân Trân còn trẻ và xinh đẹp, người đàn ông này bắt đầu suy đoán mấy ý đồ xấu.

Chẳng lẽ con gái nhà nào đó muốn thân thiết với Lý phu nhân, lấy lòng bà ấy để trực tiếp gả cho con trai bà ấy?