Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 111




Thời gian quay trở lại ngày bốc thăm trúng thưởng.

Hồ Trân Trân đã tiện tay chụp hình đưa cho Trần Khai, kêu hắn gửi cho những người trúng vé.

“Nhớ gửi vé đến tận tay họ càng nhanh càng tốt, trước khi nhiệt độ giảm xuống, phải làm cho Lâu Đài Chó xuất hiện trong tầm mắt mọi người thêm vài lần nữa.”

Lúc nói mấy lời này, Hồ Trân Trân đang thử váy, Trần Khải nhíu mày đáp: "Vâng, bà chủ."

Hắn không làm ngay lập tức mà nâng tà váy bên cạnh Hồ Trân Trân lên: “Những thứ cần tặng hôm nay tôi đã cất vào hộp rồi, ngài không nghĩ lại sao? Tôi nhớ ngài rất thích nó mà."

Hồ Trân Trân thực sự thích nó.

Ngày đầu tiên cô chuyển đến, bức tranh này đã được treo trên tường ngoài hành lang.

Hồ Trân Trân cho rằng đó là hàng nhái, cô đứng trước bức tranh thưởng thức hồi lâu, khen ngợi tay nghề của người làm ra hàng nhái này với Tiểu Kim.

Nhưng sau đó cô mới nhận ra bức tranh treo trên tường nhà cô thực sự là hàng thật.

Không giống những thứ được cất giữ bảo quản trong những căn phòng đặc biệt, món báu vật này được treo một cách cẩu thả trên tường của cô, chỉ ngăn cách bằng một tấm nilon che bụi.

Hồ Trân Trân không muốn thuê một kỹ thuật viên bảo quản bức tranh, cô luôn lo sợ một ngày nào đó bức tranh trong biệt thự của mình sẽ bị hỏng.

Thay vì làm việc này, tốt nhất cô nên trực tiếp đem đi quyên góp, để người khác bảo quản.

Tình cờ lúc đó cô không tìm thấy thứ gì phù hợp trong cuộc đấu giá này.

Đồ cổ có rất nhiều, nhưng đồ cổ trong nước khi đem ra bán đấu giá sẽ có chút thay đổi, Hồ Trân Trân không muốn những đồ cổ của quốc gia mình chuyển sang nước khác, vậy nên trực tiếp phản đối ý kiến ​​này.

Tìm tới tìm lui mới thấy bức tranh của họa sĩ phương Tây, bức tranh của Picasso này có vẻ thích hợp.

"Không, cứ chọn nó đi."

"Phải rồi, tác phẩm gốc của Vượng Bạch Thạch cũng đã được đóng gói xong xuôi rồi, cùng mang theo luôn, tôi muốn tự tay giao cho giám đốc Vương."

Trần Khai cúi đầu nói “Vâng” rồi gạch hai đường vào cuốn sổ tay.

Hồ Trân Trân tò mò liếc qua, sổ ghi chép của hắn đều là những thứ có giá trị trong biệt thự.

Những thứ bị gạch bỏ hiện tại chính là hai món đồ mà Hồ Trân Trân nói cô muốn quyên góp.

Hồ Trân Trân vỗ vỗ vai hắn yên tâm: “May mà có anh, bây giờ tôi không cần sợ mất đồ gì.”

Nếu mất thứ gì đó, Trần Khai có thể tìm thấy ngay lập tức.

Thợ trang điểm phía sau lấy ra một chiếc vòng cổ kèm găng tay từ phòng thay đồ của Hồ Trân Trân: "Bà chủ, buổi tối ngài đeo cái này có được không?"

Hồ Trân Trân lại dồn sự chú ý vào bộ váy đang mặc trên người: “Được đó.”

Chiếc váy màu xanh lục khiến cô trông trắng trẻo, Hồ Trân Trân vốn đã ở độ tuổi rạng rỡ nhất lại càng trở nên xinh đẹp hơn.

Thứ mà thợ trang điểm đưa ra là một chiếc vòng cổ làm bằng đá quý có hình một bông hoa tươi tắn.

Sau khi Hồ Trân Trân đeo nó vào, hào quang phát ra càng chói mắt hơn.

Người xưa có câu người đẹp nhờ lụa, ngựa tốt nhờ yên có vài phần đúng.

Hồ Trân Trân chụp ảnh trước gương, hài lòng đăng lên WeChat Moments.

*Wechat Moments: tương tự như story của Facebook vậy đó.

Bình thường cô không bao giờ đăng bài lên WeChat Moments.

Hồ Trân Trân đắn đo một lúc rồi đăng bài, số lượt thích và bình luận bên dưới đã tăng vọt lên hơn 50 chỉ trong vòng vài phút.

Hồ Trân Trân dành thời gian xem qua, được mấy bình luận thổi phồng khoác lác, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều.

Thời tiết xấu hôm nay không làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.

Giang Thầm đã nói trước với cô, hôm nay cậu sẽ đến nhà Toàn Thời Thiên chơi trò chơi mới với bọn họ, Hồ Trân Trân để Lưu An đi cùng cậu, tài xế hôm nay thay thành Tiểu Vương trẻ tuổi nhất.

Trần Khai ngồi ở ghế phụ, sáng sớm hắn đã chuẩn bị sẵn một chiếc ô ngoại cỡ, trước khi mở cửa cho Hồ Trân Trân, đã che phần lớn nước mưa.

Thời tiết này thật sự không hợp để mặc váy, cũng may buổi đấu giá từ thiện của Phùng đổng được tổ chức trong khách sạn chứ không phải ở vùng hoang dã có cánh đồng mênh m.ô.n.g bát ngát.

Xuống xe đi bộ ba năm mét, bệ trước cửa cũng đã chắn đi những hạt mưa bay tán loạn.

Chiếc ô lớn trong tay Trần Khai gần như che phủ hoàn toàn.

Hồ Trân Trân đi bộ từ ô tô đến khách sạn không hề dính một giọt nước mưa nào.

Anh chàng phục vụ đẹp trai đón khách ở cửa cầm chiếc ô, nhìn thấy cảnh này chỉ đành bất lực đứng đó, cuối cùng anh ta hạ ô xuống rồi dẫn đường cho hai người.

“Xin mời quý khách đi lối này.”

Khách sạn năm sao này thuộc sở hữu của nhà họ Phùng, vì cuộc đấu giá từ thiện của Phùng đổng ngày hôm nay, khách sạn ngừng kinh doanh một ngày, chỉ phục vụ những doanh nhân giàu có và những người nổi tiếng có giấy mời.

Hồ Trân Trân đi theo sau phục vụ, xách tà váy lên.

Trần Khai thu chiếc ô lại, chú ý mọi cử chỉ của cô, hắn nhanh chóng bước tới, đưa chiếc ô cho người phục vụ: "Phiền anh để nó ra chiếc xe kia" rồi giúp Hồ Trân Trân xách gấu váy lên.

Chiếc váy này được thiết kế như đuôi cá, nhưng lại có đường xẻ ở bên hông, khi đi có thể nhìn thấy bắp chân lúc ẩn lúc hiện.

Theo lý mà nói, loại váy này không cần phải nhắc tà váy lên.

Nhưng hôm nay trời mưa, mặt đất hơi ẩm ướt, Hồ Trân Trân không muốn tà váy bị ướt nên hơi vén lên.

Trần Khai đi bên cạnh cô, hơi cúi xuống giữ nó cho Hồ Trân Trân.

Mãi đến khi đi vào khu vực trải thảm, hắn mới buông tay ra, tự nhiên lùi lại một bước đứng phía sau Hồ Trân Trân.

Trong sảnh chính tổ chức bữa tiệc, còn có một người phục vụ khác.

"Chào ngài, vui lòng cho tôi xem thiệp mời của ngài."

Trần Khai lấy ra thiệp mời do thư ký của Phùng đổng đích thân gửi tới đưa cho hắn.

Người phục vụ ở cửa nhanh chóng kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa rồi đẩy cánh cửa phòng tiệc có chút nặng ra.

Một người phục vụ khác bước ra cửa nghênh đón, hai người phục vụ nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu.