Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 50: Chương 47






Tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức, Bạc Hạ Cửu ngồi dậy vươn vai theo thói quen, nào ngờ được hai cái vùng lưng đau nhức đến chảy ra nước mắt.

Cô lúc này mới nhớ ra chuyện gì, ngủ một mình đã quen giờ thêm một người nữa cô dường như quên luôn sự hiện diện của Tiêu Dạ.

Bạc Hạ Cửu quay sang nhìn Tiêu Dạ thấy anh cũng đang nhìn mình, để ý kĩ hơn thấy anh là đang nhìn xuống....!ngực! Bạc Hạ Cửu đưa hay tay lên che chắn phần ngực lại, đôi mày thanh tú cau thành một đường chéo nhìn anh.
Tiêu Dạ nói gì chỉ nằm im nhìn cô, điều này càng khiến Bạc Hạ Cửu có chút bối rối, cô đặt chân nền đất định đứng lên, chỗ hạ thân bỗng nhói lên khiến cô khuỵu xuống ngay lập tức, quá đau! Bạc Hạ Cửu ngã, Tiêu Dạ cũng ngồi dậy, tiến tới bế cô lên, anh biết là do hôm qua chính anh dùng sức quá nhiều nên cô mới đau đến như này.

Tiêu Dạ bế cô đến nhà tắm, để cô ngồi vào trong bồn tắm vặn lấy nước ấm rồi bước ra ngoài.
Bạc Hạ Cửu ngồi trong nước ấm mới cảm thấy dễ chịu đi được một ít, cô ngồi co gối khoanh tay lại để cằm tựa lên trên, nhắm mắt hưởng thụ.

Một lúc sau, Hạ Cửu nghe được tiếng mở cửa mà ngẩng lên, Tiêu Dạ mặc một chiếc áo khoác tắm của cô, chiều dài của nó chỉ tới đùi anh, vì quá nhỏ nên Tiêu Dạ chỉ buộc lỏng ở thắt lưng phía trên lộ phần thịt màu đồng khỏe khoắn.

Trên tay anh là một chiếc váy lụa ngủ màu đen còn có thêm một chiếc áo khoác cadigan mỏng nhẹ.

Bạc Hạ Cửu phát hiện ra tóc anh có chút ẩm ướt liền hỏi "Anh vừa tắm?" Đúng chắc là vừa tắm nhưng mà nhanh thế à? Tiêu Dạ gật đầu "Tôi dùng nhà tắm phòng bên cạnh".

Bạc Hạ Cửu không còn gì để hỏi nữa, bèn đứng dậy rời bồn tắm, cơ thể không một mảnh che đậy hiện ra trước mắt Tiêu Dạ, con ngươi anh bỗng trở nên thâm trầm đen kịt.

Cô để anh quấn lấy khăn tắm lau người cho mình, lâu lâu lại hừ nhẹ vì không để ý một cái anh lại chạm lung tung, Tiêu Dạ còn giúp cô mặc từng món đồ lên người, Hạ Cửu mặt nóng bỏng cả lên.

Xong xuôi, anh bế cô lên rời khỏi nhà tắm đi đến phòng khách.

Để cô ngồi trên sofa còn giúp cô kê một chiếc gối sau lưng cho thoải mái.

"Tôi đi làm bữa sáng, em ngồi đấy đi" Bạc Hạ Cửu gật đầu, tựa lưng vào chiếc gối, bật ti vi lên.
Buổi sáng thì thường có mấy bản tin trong nước thông báo về tình hình chính trị, thời tiết,....!hôm nay cũng vậy.

Cô ngồi nhàm chán trên chiếc sofa, tay ấn điều khiển chuyển kênh không ngừng, lúc này Bạc Hạ Cửu dừng tay, đó là thông báo về việc Tiêu Thanh Liêm sẽ để Tiêu Dạ nối nghiệp tiếp quản công ty, sau là loạt tin khác nói về Tiêu Dạ.

Cụ thể là nói về thân phận anh, trình độ học vấn cùng diện mạo nổi bật của anh, thêm một đống câu nói "Tiêu Dạ là hình mẫu lý tưởng cho mọi người phụ nữ, xuất thân quyền quý, ngoại hình đẹp đến mình tinh phải lùi một bước".

Bạc Hạ Cửu chỉ than thầm trong lòng "Chuẩn!"
Anh đúng là hình mẫu người đàn ông mà phụ nữ luôn muốn có, xuất thân quyền quý, diện mạo điển trai, học vấn thì khỏi bàn.

Một người tốt nghiệp Stanford, nay về nước tiếp quản công ty, nhậm chức chủ tịch, vậy có lý do gì mà phụ nữ lại không mê?
"Ăn sáng" Tiêu Dạ xuất hiện lù lù trước mặt cô khi nào, sau đó bế bổng cô lên đưa tới bàn ăn để cô ngồi xuống ghế.

Bạc Hạ Cửu bây giờ không cảm thấy hạ thân đau nữa, chỉ cảm thấy nhói lúc đầu lúc sau liền đỡ dần.

Cô tập trung ăn sáng, phải nói Tiêu Dạ nấu ăn rất ngon, dù chỉ là bữa sáng nhỏ nhưng lại được anh tính toán đủ dưỡng chất.

Bạc Hạ Cửu thầm đánh giá năm sao cho món ăn này, Tiêu Dạ lại được thêm một điểm cộng trong mắt chị em phụ nữ rồi.


Bữa sáng đã được giải quyết xong, Bạc Hạ Cửu đứng dậy đi lại một chút, cảm thấy đã vững bước chân hơn liền thay quần áo, chuẩn bị đi làm.
"Anh không đi làm à, dù sao cũng sắp tiếp quản công ty, ít nhất nên đến đó chứ" Bạc Hạ Cửu cầm một hộp sữa dâu trong tủ chọc ống hút, hút lấy một hơi.

Tiêu Dạ cũng đã thay quần áo, ngồi trên sofa nhìn cô "Tôi muốn đến công ty em" vì sợ cô hiểu lầm gì đó Tiêu Dạ chèn thêm câu "Tham quan" Bạc Hạ Cửu nhướn mày, nghĩ "Công ty anh lù lù đó, sao không tham quan trước đi" nhưng ngay sau đó cô cũng trả lời "Anh làm tài xế chở tôi đi" "Được!"
Nhà của cô cách Bạc thị khá xa, đi đến cũng mất hơn 30 phút, nếu đó là đi xe.

Đến nơi, cô đưa Tiêu Dạ đi tới phòng làm việc của mình trước.

Một cái bàn làm việc ở giữa trung tâm, bên phải là một bộ bàn thủy tinh cùng ghế sofa màu đen, còn có một chiếc máy lọc nước kê ngay cạnh, bên trái là một cái ti vi treo tường, phía dưới còn có thêm một tủ dài đựng bể cả ở trên và mấy quyển sách báo linh tinh, sát ngay một góc bức tường là một cánh cửa, có vẻ đó là phòng nghỉ riêng.
Tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa ra là Nhiếp Chính, anh nhìn thấy có thêm một người nữa cũng không quá ngạc nhiên, mặc dù đac biết danh phận người kia không hề nhỏ.

Bạc Hạ Cửu thấy Nhiếp Chính bước vào, trên tay cầm thêm mấy quyển tài liệu cùng hợp đồng chồng chất.

Cô chỉ đành nói Tiêu Dạ ngồi sofa đợi cô giải quyết xong công việc rồi ngồi xuống ghế bắt đầu nghe Nhiếp Chính báo cáo.
"Bên phía xây dựng đã báo cáo hoàn thành được một nửa, mọi việc tiến hành đều thuận lợi, người yêu cầu cũng không đưa thêm ý kiến khác và hài lòng với việc xây dựng hiện tại.

Về phần khác thì.....!Còn đây là, nội thất khu đô thị phía Bắc yêu cầu cung cấp thêm nhân lực để hoàn thành, họ lại phàn nàn về bản thiết kế" Nhiếp Chính cong lưng đưa ngón tay thon dài chỉ lên tờ yêu cầu hay chính xác hơn là một tờ giấy phàn nàn về bản thiết kế nội thất của cô.

Anh có hơi dựa sát lại một chút, đây vốn là vấn đề bình thường cũng là một phần thói quen của hai người khi làm việc nhưng vào mắt của Tiêu Dạ thì thấy không bình thường chút nào, anh ghét việc phải để cô ở gần với người đàn ông khác ngoài anh ra.

Khung cảnh này người khác nhìn vào cảm thấy bầu không khí hòa hoãn rất hiểu nhau của người khác nhưng đối với anh, khung cảnh này có chút gai mắt.
Tiêu Dạ nhận rõ anh có tính chiếm hữu rất cao, phải nói là ích kỉ, anh cũng có một chút để tâm.

Cô gái mà anh đã nói là theo đuổi sáu năm về trước đã từ chối anh, suy nghĩ lúc đó của Tiêu Dạ cũng không kiên nhẫn, rời đi du học.

Về sau, nghĩ lại anh có chút hối tiếc.


Vậy nên, sau khi về nước việc đầu tiên của anh là muốn theo đuổi lại Bạc Hạ Cửu, một ý nghĩ chắc chắn.

Anh muốn theo đuổi thêm lần nữa, dù sao Tiêu Dạ cũng sớm không thể quên được Bạc Hạ Cửu rồi.
Sau khi Nhiếp Chính rời đi, Tiêu Dạ mới đứng lên, tiến tới bàn làm việc của cô.

Bạc Hạ Cửu đang bận rộn lại không thể để ý điều gì vẫn loay hoay trong đống giấy tờ, Tiêu Dạ đi tới cũng không hay nhận ra.

Anh bước rất nhẹ, không phát ra một chút tiếng động nào, càng tới gần tim anh lại nhảy lên một chút.

Tiêu Dạ đưa tay cầm lấy bàn tay đang điên cuồng gõ xuống bàn phím như muốn làm nó hỏng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mày nhíu lại một đường, mơ hồ anh cũng có thể cảm nhận được con ngươi cô hằn lên tia máu.

Bạc Hạ Cửu mở miệng hỏi "Anh cầm tay tôi làm gì?" Tiêu Dạ cũng không đáp ngay, vuốt vuốt bàn tay cô một lúc lâu mới trả lời "Mới sáng sớm đã ép mình như này sao?" một câu trả lời mang tính hỏi ngược, chuyện này tuyệt đối không vui, nhất là với Bạc Hạ Cửu.
"Tôi còn rất nhiều việc buông tay đi"
Tiêu Dạ đảo mắt qua máy tính, bên trên là một bản thảo viết về nội dung sẽ sửa lại nội thất, có vẻ như một công trình phức tạp với người yêu cầu kiêu ngọa và cực thiếu đòn.

"Để tôi làm cho, dù sao tôi cũng sẽ phải làm không bằng tập dần cho quen" Bạc Hạ Cửu cũng không nhiều lời chuyển nhượng hết những tờ giấy yêu cầu với lời đánh máy cực kì thiếu gậy của tên yêu cầu một xấp phải đến 50 tờ giấy với nội dung gần như là nói móc cô.
Sớm biết rắc rối như vậy, cô đã không đồng ý ký hợp tác với tên này.

Bạc Hạ Cửu hận muốn chết vì gã đó mà cô phải tăng ca trong vòng một tuần.

Nếu cứ tiếp tục thế này chắc một sớm một chiều cô tìm gã đó tính sổ dần cho hả dạ mới được.
Instagram: bac_cuu09