Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 45: Chương 42






6 năm sau
Bạc Hạ Cửu thở dài, tiếng điện thoại bên cạnh lại vang không dứt.

Quấy nhiễu làm phiền, cô cầm máy tắt nguồn.

Chẳng được mấy lúc thì tiếng máy bàn vang lên, cô rút dây cắm điện ra luôn.

Thế nhưng máy tính lại vang lên tiếng call video.

Quá phiền phức, Bạc Hạ Cửu chấp nhận cuộc gọi.

Bên kia màn hình là người phụ nữ sinh đẹp, mày cau có nhìn sát màn hình có vẻ đang bùng bùng lửa giận.
"Tiểu Cửu con thật quá đáng, lại dám không nghe máy"
"Mẹ Khương, mẹ gọi lúc nào là con cũng biết mẹ tính nói gì rồi"
"Con bé này, lần này là chuyện quan trọng, mẹ không muốn đôi co với con đâu"
Bạc Hạ Cửu vừa đặt bút kí tên mình lên giấy, trả lời "Có chuyện gì mà mẹ đã vội vàng thế này"

"Chuyện là..."
Bên ngoài cửa cốc cốc hai tiếng, bước vào là trợ lí của cô, tên Nhiếp Chính.

Anh đeo một cái kính gọng vàng khá bắt mắt, thêm bộ vest sang trọng, này ai nói là trợ lí của cô chứ giống đối tác làm ăn hơn.

Ngoại hình phải nói tuyệt vời, có đôi lúc Thuần Khương còn nói Nhiếp Chính rất ổn, gia cảnh không tệ muốn hỏi cô có cưới anh không.

Bạc Hạ Cửu chỉ lắc đầu liên tục.
"Tổng giám đốc..."
Mẹ Khương nghe được giọng quen thuộc liền vui vẻ gọi "Nhiếp Chính, mau gọi thằng bé lại đây" Bạc Hạ Cửu vẫy tay cho anh tới gần.

Nhiếp Chính cũng thuận theo đứng phía sau cô chào hỏi Thuần Khương.
"Mẹ con còn công việc nga"
"Vậy để Nhiếp Chính báo cáo trước đi"
Nhiếp Chính gật đầu "Tổng giám đốc, tập đoàn Tiêu thị gửi thư mời tham gia tiệc chào mừng" bên kia Thuần Khương cũng nghe được cười hì hì nói "Nga, vừa đúng lúc mẹ tính nói con.

Cửu à, tham gia với mẹ nha"
Bạc Hạ Cửu day day mí mặt "Chào mừng ai?"
"Thiếu gia nhà Tiêu gia, Tiêu Dạ"
Bạc Hạ Cửu tay ngừng lại, mày thanh tú nhăn lại một đường.

Sáu năm không gặp, hối hận ngày đấy giờ trỗi dậy.

Trong sáu năm qua dường như chẳng còn ai nhắc tới tên ấy nữa, vậy mà giờ đây khi nghe đến tên của anh, cô giật mình thon thót.
"Mẹ Khương với ba trước đi, xong việc con cùng Nhiếp Chính sẽ tới"
"Nhớ nha, tiệc bắt đầu từ 6h đó.

Con cũng lên mặc đẹp chút"
"Vâng, con biết rồi!" cô tắt máy.

Nhiếp Chính báo cáo xong cũng không có ý định làm phiền tự động lui ra.

Một mình một phòng tiếng xoàn xoạt hàng ngày của giấy và tiếng bút giờ có chút xa lạ không quen tai.

Đúng 6h, Bạc Hạ Cửu bôi chút son, nhận lấy lễ phục Nhiếp Chính hẹn trước mang đến đem đi thay.

Một chiếc váy dài màu tím nhạt, phía dưới đính những viên kim cương hàng thật giá thật nhỏ xíu xiu.

Mỗi một bước đi là lấp lánh muôn phần, phối cùng đôi giày cao tới năm phân kiêu kì.

Nhiếp Chính cũng thay lấy một bộ vest khác, cùng Bạc Hạ Cửu khoác tay bước vào bữa tiệc.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên cô, có người cảm thán, có người ganh tỵ, đủ loại ánh nhìn chiếu vào.

Hạ Cửu cũng không có tự ti mà ngược lại bình tĩnh, các bữa tiệc này giá trị duy nhất của bọn họ đều là mục đích cá nhân đen tối, cô không nên so đo.

Riêng một cái nhìn khác khiến cô rùng cả mình, giống như máy chụp X quang vậy, đáng sợ.

Hạ Cửu ngó đông ngó tây cũng không thấy ai nhìn vậy.

Bàn tay bất giác siết lấy áo Nhiếp Chính.
Nhiếp Chính là người ít nói, anh thấy có người chạm vào mình nhìn kĩ là sếp tổng toàn thân run rẩy khó hiểu, sắc mặt hơi trắng tựa sơh hãi.

Nhiếp Chính đưa tay ra, Bạc Hạ Cửu sớm đã quen với hành động này, thuận thế đặt tay vào để Nhiếp Chính nắm đi.

Vậy mà ánh nhìn đấy càng ngày càng lạnh lẽo không dứt, lưng cô xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
"Bạc tổng, lâu quá không gặp em"
"Nam tổng cứ đùa, mới tháng trước vừa bàn chuyện làm ăn mà" Bạc Hạ Cửu nhìn Nam Thần Phong, anh giờ cao lớn hơn rất nhiều.

Tính khí cũng không có gì ngoài hai chứ điềm đạm và trưởng thành, có đôi lúc ngẫu hứng anh lại trêu trọc cô.
"Hạ Cửu nói đúng a, đúng rồi giới thiệu với em đây là hôn phu của anh"
"Chào chị, em là Điềm Điềm" cô gái đáng yêu mái tóc ngắn ngang vai ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh búng sữa, nhìn thật non nớt.
"Nga, cô bé đáng yêu sao em lại lọt hố phải tên sói xám này vậy?" Hạ Cửu vui vẻ chọc tới chọc lui cô bé.

Làm Điềm Điềm mặt hồng hào xấu hổ.

Nam Thần Phong cười lớn nói "Hạ Cửu lại vậy rồi"
Nam Thần Phong thật ra đã từng hướng cô tỏ tình, đó là vào ngày Tiêu Dạ bay sang Mỹ.


Cô vật vã trên giường nặng nhọc vì sốt cao, muốn gọi cho Sở Mộc Vi lại hướng nhầm Nam Thần Phong mà gọi.
Bạc Hạ Cửu vẫn còn nhớ rõ bóng dáng cao lớn hớt hải chạy đi mua thuốc lại mua cháo, chăm sóc cô cả đêm không ngủ.

Bạc Hạ Cửu thực sự cảm động.

Nhưng ngay lúc đấy Nam Thần Phong lại tỏ tình với cô, điều này quá nhanh khiến coi không kịp suy nghĩ nhiều đành từ chối.

Nam Thần Phong thất vọng không thôi nhưng xin cô cho anh làm bạn.

Đúng vậy, chỉ làm bạn thôi.

Sau đợt đấy, Nam Thần Phong đối xử với cô vẫn rất tốt.

Đến nhiều người còn hiểu nhầm Bạc Hạ Cửu với Nam Thần Phong là người yêu.
Đến tầm nửa năm trước, Nam Thần Phong gọi điện thông báo, gia đình anh muốn anh đính hôn và anh chấp thuận.

Bạc Hạ Cửu cũng vui lây cùng anh, tan làm liền cùng nhau đi ăn lẩu.

Sau này thì vừa là bạn vừa là đối tác, cũng không phải là quá dính nhau nhưng cũng không nói là xa lạ.
"Cửu Cửu"
"Vi Vi"
Sở Mộc Vi nhào qua ôm cô, khóc thét lên "A, mấy tháng không gặp cậu ốm đi rồi.

Còn nữa, chiều nay gọi cậu mãi cậu chẳng nhấc máy gì cả"
"Máy tớ tắt nguồn, liền không để ý"
"Thật nhẫn tâm"