Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 28: Chương 25






Anh chỉ biết câm lặng, nhưng lưng áo ngày càng ướt nhẹp.

Bạc Hạ Cửu sao không biết Tiêu Dạ nhịn đến mức nào chứ, chính bản thân cô cũng phải nhịn mà.
Tình huống cứ thế lạnh dần, im lặng đến nghe được cả tiếng hô hấp nặng nhọc của Tiêu Dạ.
Nữ chủ Dĩnh Như, có lẽ bây giờ cần tác hợp nhiều hơn cho Dĩnh Như.

Chỉ như vậy, cốt truyện có thể quay lại ban đầu, cô cũng sẽ không thêm rắc rối.
Việc trước mắt là giúp Tiêu Dạ hạ hỏa, cô ôm lấy cổ anh, Tiêu Dạ hơi ngạc nhiên nhưng cũng vùi mặt vào cổ Bạc Hạ Cửu "Đừng động, một lúc nữa thôi"
"Được" cô ngoan ngoãn nghe theo, nhưng thân dưới cũng khó chịu lắm chứ.
Đợi mãi đến 15 phút, phía dưới cũng không khó chịu nữa.

Nhưng sau vụ này, Bạc Hạ Cửu nhất định là bị dọa sợ rồi.

Thật lâu mới hạ xuống, vậy lúc làm tình không phải sẽ bị....
"Tôi muốn mượn bộ đồ ngủ lúc trước" Tiêu Dạ đứng dậy bước tới phòng cô, đi thẳng vào phòng tắm.


Lúc sau chỉ thấy tiếng nước chảy trên mặt đất.
Bạc Hạ Cửu cũng đứng lên đi lấy bộ đồ ngủ lụa xanh đen lúc trước đã được giặt phơi khô rồi cất kĩ mang ra để ở trên giường.

Sau cũng đi tìm quần áo cho mình, cô cũng cần tắm rửa, rất cần.
Tiêu Dạ quấn khăn tắm đi ra, Bạc Hạ Cửu nhìn anh một lúc không nói gì đi vào phòng tắm.

Việc ban nãy vừa mới dứt, sao không xấu hổ cho được.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến, Tiêu Dạ đứng một lúc cầm lấy quần áo mặc từng cái một.
Chờ đến lúc Bạc Hạ Cửu ra, Tiêu Dạ đã ngồi trên giường đọc cuốn sách cô đang gặm nhắm.
"Cậu đọc rồi hiểu không?"
"Không" Tiêu Dạ trả lời tự nhiên nhưng điều này làm cô hơi khó hiểu.

Dù có đúng là quyển sách này khó hiểu thật nhưng Tiêu Dạ là nam chủ mấu chốt câu chuyện lại còn được tác giả phóng lên là đọc rất nhiều sách gây hỏng đại não.

Vậy quyển sách này có gì mà không hiểu.
"Chỗ nào, tôi có thể giải thích" cô tới gần nhìn những lọn tóc dính nước khi nãy chạm vào khuôn mặt của Tiêu Dạ.
Anh chỉ tay vào một từ, cô liền giải thích "Là kinh tế thị trường và chứng khoán đầu tư.

Cái này thật là cậu không biết"
Tiêu Dạ lắc đầu tỏ vẻ không biết thật hỏi lại "Muốn đầu tư chứng khoán?"
"Không biết, xem để giết thời gian thôi.

Cũng còn những cái không hiểu" cô nói thật, có những từ có phải đọc thật kĩ hoặc tra Baidu song một lúc sau liền mờ mịt cả.
"Tôi biết vài từ, cần chỉ không?"
"Được, tôi có chỗ này ở mục.....!mục này tôi cũng chưa hiểu...!thêm cả...." cô chỉ một lượt rồi nghe Tiêu Dạ chỉ bảo, Bạc Hạ Cửu lấy bàn gấp cùng lattop lâu lâu cần thiết sẽ đi tra một ít về nó hoặc là ghi chú.
"Đến đây thôi, học cái này cũng rất hay nhưng tôi nghĩ mình sẽ chẳng đầu tư chứnh khoán hoặc mở công ty" Bạc Hạ Cửu lấy tay xoay khớp vai ê ẩm do dựa vào giường lâu.

Tiêu Dạ giúp cô bóp vai còn nhẹ nhàng điểm huyệt.
"..." đấng tài năng rồi chứ gì nữa.
"Đi, tôi đi nấu cơm" Bạc Hạ Cửu đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.

Tiêu Dạ ngầm biết cô trốn tránh cũng không nói gì, cười trừ rồi ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay cơm thật đơn giản, ba món mặn một món canh.


Bạc Hạ Cứu bới cơm cho Tiêu Dạ rồi bắt đầu bới cơm cho mình, nghiêm túc khi ăn.

Lúc ăn cơm, cô liền biết tính của anh, khi ăn không nên nói chuyện.
Lúc dọn dẹp xong bát đũa trời cũng đã tối sầm lại rồi.

Bạc Hạ Cửu muốn xem chút phim kinh dị thử thách bản thân.

Trên tay cũng đã có bắp rang cùng hai lon coca trên bàn, chỉ cần tắt điện đi chẳng khác rạp chiếu phim thu nhỏ.

Tiêu Dạ cũng ngồi xem, lâu lâu cô đưa một miếng bắp răng tới tận miệng mới chịu ăn.
Bộ phim cô đang xem là Eli (Phòng khám biệt lập) kể về một cậu bé tên Eli do Charlie Shotwell đóng, mắc một căn bệnh kì quái "dị ứng với cả thế giới".

Cậu tiếp nhận một đợt trị liệu thử nghiệm
ở phòng khám của một bác sĩ tên Isabella Horn do Lili Taylor đảm nhiệm vai và chuyện kinh khủng bắt đầu từ đó.
Eli được đưa đến căn nhà mà cha mẹ cũng đã đồng ý với các bác sĩ, Eli nhận ra ngôi nhà này có gì đó rất đáng sợ và các bác sĩ chữa trị cho cậu cũng đang giấu diếm điều gì không muốn nói.
Khởi đầu khá tốt, tạo được không khí kì bí và cực kì rùng rợn, nhưng gần đến giữa thì "Oái" Bạc Hạ Cửu hét lên.

Quá rùng rợn, thật sự ghê quá.
Eli soi đèn pin thấy một cô gái mặc một chiếc váy ngủ màu trắng ở trước cửa, khuôn mặt khỏi bàn trắng bệch đến rợn cả người.

Tiếp đến Eli hơi hoảng hốt từ từ bước đi rồi bắt đầu chạy cứ chốc chốc lại soi đèn pin hướng ngược lại, cô gái đấy vẫn đứng im cho đến lần thứ ba thì thấy cô ta chạy theo giơ hai tay lên như cương thi.
"A a a" Bạc Hạ Cửu hét lên vứt cả bỏng ngô, chồm lên đùi ôm chặt lấy cổ Tiêu Dạ.

Cả người run lẩy bẩy, thế mà tiếng hét trong tivi vẫn chưa dứt.
Tiêu Dạ cũng ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi.

Anh vẫn tập chung xem, trong đầu đánh giá phim có kĩ xạo khá tốt quả thực rất hay.
Bạc Hạ Cửu không phải nhát gan, chỉ là cái gì kinh dị một chút xuất hiện ngay trước mắt liền cảm thấy giật mình mà hoảng thôi.

Cô không hề sợ, cảm thấy bản thân mình ổn định một chút thì giây tiếp theo lại hét lên, bám lấy Tiêu Dạ không buông.
"Dọa cậu như vậy không phải kĩ xảo tốt sao" Tiêu Dạ cười cười tay vẫn vỗ vỗ lưng cô.

Bạc Hạ Cửu gục trên vai anh nhăn nhó "Tôi hơi giật mình"
Kết thúc bộ phim Bạc Hạ Cửu vẫn gục trên vai anh không dám buông, hình ảnh một chút lại hiện lên trong đầu quả thực hơi ám ảnh.


Tiêu Dạ không nói gì vẫn ôm cô, lâu lâu lấy lon nước đưa cô uống.
"Xem nữa không, tôi thấy vẫn còn rất nhiều phim hay" Tiêu Dạ đang muốn hại cô đau tim quá chết luôn hay gì.
"Xem"
"Không sợ nữa?"
"Sao phải sợ chứ, phim thôi mà" cô ngồi ngay ngắn trong lòng Tiêu Dạ, bắt đầu chọn bừa lấy một bộ phim.

Anh cũng vui vẻ, vòng tay qua eo ôm chặt lấy.
Ouija - trò chơi gọi hồn.

Nghe đã thấy ghê rồi.
Câu chuyện bắt đầu bằng một vụ việc bạn thân trong nhóm chết không rõ nguyên nhân.

Đám bạn cùng nhau tìm hiểu chân tướng và hiểu ra, trước khi chết bạn của họ đã chơi cầu cơ, một việc ngu ngốc và không nên chơi một mình.
Tiếp là đến, cả hội bạn thân của Debbie cô gái đã chết, tới nhà của cô bắt đầu một nghi thức.

Họ muốn thông qua cầu cơ gọi hồn của Debbie lên nói chuyện.
Điều này còn ngu ngốc hơn kia chứ.
"A a a a" Bạc Hạ Cửu lại như vồ ếch, hét toáng loạn.

Kinh dị quá mà, sống chết cô cũng không xem nữa đâu.
Tiêu Dạ lại cực kì hứng thú, xem rất chăm chú "Không sợ không sợ" cô nào nghe nữa, ôm chặt lấy tay Tiêu Dạ mắt nhắm lại.

Tiếng hét thảm thương vẫn vang lên bên tai, rồi cả hiệu ứng cùng âm thanh phim nữa.
Anh ôm cô, để Bạc Hạ Cửu vùi mặt vào trong ngực mình tiếp tục xem.

Lâu lâu, chấn an được bản thân một chút quay ra xem rồi lại ngoảnh lại, sợ thì có nhưng vẫn muốn xem.