Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 26: Chương 23






Bạc Hạ Cửu giật mình bò xuống nhưng Tiêu Dạ lại tóm kéo lên ngồi.

Biết bản thân không thể nhây với người này được bất lực ngồi im coi tiếp gameshow.
"Vote phải vote cho Vĩnh Kì" Bạc Hạ Cửu cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn nãy Tiêu Dạ cướp của cô đặt ở đó lên bắt đầu vote.

Mỗi người có 3 phiếu, cứ hai phút lại được 3 phiếu tiếp theo.

Không chần chừ, Bạc Hạ Cửu vote hết, đẹp như này cơ mà.
Tiêu Dạ thấy cô khoái như vậy trong lòng bực bội, vẫn chiêu cướp điện thoại, cầm điều khiển tắt tivi không cho cô tiếp tục xem nữa.

Mấy người đó thì có gì đẹp, anh vẫn là đẹp hơn.
"Tiêu Dạ, trả máy"
"Không" dứt khoát bằng k.o, Bạc Hạ Cửu lose.


Gì mà không, điện thoại cô cơ mà, vote thôi chứ có gì đâu mà không với có.

Thêm việc cô chả làm gì quá đáng với Tiêu Dạ cả, anh vô cớ cái gì mà giận cái gì mà giận.
"Đưa đây....!A, cái quái" Tiêu Dạ bế thốc cô lên như vác lợn vậy, anh bước từng bước lên cầu thang rẽ vào một căn phòng.

Có lẽ đây phòng của Tiêu Dạ, choáng ngợp trước căn phòng trắng nhạt nhòa.

Quả thật rất nhạt nhòa, không có gì để xem luôn.

Tính tò mò nổi lên, liệu Tiêu Dạ có giấu sách đen không nhỉ?
"Oái" cả người bị vứt lên giường, Bạc Hạ Cửu sững sờ.

Chết cha, bà tác giả kia nhầm lẫn gì ở đâu không trời "Đau, đau quá!" cô ôm lấy sau gáy mắt nhắm lại mày nhăn nhó giả vờ kêu đau.
"Sao vậy?" Tiêu Dạ thấy cô kêu đau cũng hơi lo lắng đưa tay tới, vậy mà nào biết mình trúng kế cô.

Bạc Hạ Cửu cầm tay kéo anh xuống, nhấc chân chạy vọt ra tới cửa.

Chưa nổi ba bước lại bị kéo ngược lại giường.
"Không lừa được"
Bạc Hạ Cửu ôm lấy mặt khóc không thành lời.

Sao lại có người vô sỉ như này, Tiêu Dạ bản tiểu thuyết lăn đâu rồi, cầu quay lại a.
Bạc Hạ Cửu che mặt, Tiêu Dạ đưa tay gỡ mãi không được "Bỏ ra đi" "Không" ai bỏ, điên đâu mà bỏ.

Nói không được, mềm không được anh chơi cứng.

Tiêu Dạ cúi xuống liếm lấy cổ thơm ngát hương sữa tắm.


Cả người cô liền giật mình, cánh tay đang ôm mặt bỗng buông ra.
Cô bị tính kế ngược rồi, Tiêu Dạ được thời liền hôn lên cánh môi khép hờ xâm nhập khoang miệng thơm tho mà càn quét.

Đầu lưỡi quấn vào nhau đến khi dừng lại, trên môi hai người liền có sợi chỉ bạc mỏng manh kéo dài.
Vẫn không nhịn được thêm Tiêu Dạ bắt đầu hơi mất kiểm soát hôn xuống điên cuồng, lần này không như lần đầu, rất mạnh bạo, lưỡi cô không khéo rách mất.

Tay anh cũng không yên phận, mò vào trong chiếc áo bắt đầu xoa bóp lấy bầu ngực cao nhấp nhô.

Bạc Hạ Cửu bắt đầu ú ớ muốn xin tha nhưng sức phụ nữ không thể lớn hơn đàn ông, cô không lật được tình thế.
Chiếc áo càng bị vén cao hơn, lộ ra áo lót đen tuyền cùng bầu ngực tròn chịa, tách một cái chiếc áo lót đã bị cởi bỏ.

Cô càng lúc càng hoảng muốn chống cự, Tiêu Dạ cầm hai cổ tay đặt lên cao, rời khỏi môi ẩm ướt lần xuống mút lấy nhũ hoa đỏ hồng.
"Ai, đừng..." cả người run rẩy, giờ chẳng khác nào con mèo rừng bị ném làm mồi nhử cho hổ cả.
Bầu ngực tiếp theo bị nhào nặn đến in dấu tay trông rất thê thảm, Tiêu Dạ cũng tiếp tục không có ý định dừng cắn lấy cổ, vai, ngực kích thích đến chết cô.

Dấu vết tích đỏ chót gai mắt bắt đầu đầy trên người, đến bàn tay, eo hay lưng đều bị anh đánh dấu cả.
Bạc Hạ Cửu kiềm chế dù cô đang 17 tuổi nhưng tuổi thực cũng gần 30 không thể để tên nhóc này khiến bản thân bị kích thích dễ dàng vậy được.
Tiêu Dạ ngồi dậy cởi chiếc áo trắng đang mặc ném sang bên cạnh, cúi xuống thì thào bên tai cô "Thân hình mấy người kia thật xấu, nói xem có phải tôi đẹp hơn họ không?"
Thì ra là hủ giấm, chua lòe loẹt.

Nhưng thật sự mắt cô không rời được, bên ngoài lớp áo nhìn ốm yếu, cởi áo ra liền rõ các đường cơ bụng rắn chắc.

Tò mò đưa tay lên vuốt nhẹ lại không biết bản thân đang châm ngòi nổ, Tiêu Dạ tóm lấy bàn tay làm loạn đưa lên hôn nhẹ.
Rồi xong, pha này Bạc Hạ Cửu không thể thoát rồi.

Cô rút tay về, mặt nghệt ra cố gắng lùi lại phía sau giường chờ lỗ hổng mà chạy.

Tìm mãi vẫn là bị anh quây kín, lỗ hổng ở đâu?

"Bình tĩnh, chúng ta nói chuyện đi"
"Đang nói chuyện đây"
"...." nói chuyện kiểu này nói cái mẹ cậu à!
Trốn không được bây giờ thì hết cách rồi, Bạc Hạ Cửu là nữ phụ bất lực và ăn hại nhất trong việc trốn chạy.

Cô xin nhận cái danh hiệu này.
Tiêu Dạ thấy cô dần ngoan ngoãn, hôn lấy lên môi cô, lưỡi với lưỡi quấn quýt đến nghẹn thở.

Bầu ngực nhấp nhô cũng bị dày vò theo, tay Tiêu Dạ nắn nó muốn hỏng.
Trời luôn đánh gẫy mọi việc, cửa phòng Tiêu Dạ gõ tới kèm theo tiếng nói của Khả Ái "Tiểu Dạ, tiểu Cửu có trong đó không?"
Tiêu Dạ chỉ biết dừng lại, mày cau chặt, Bạc Hạ Cửu vui mừng thở hắt lên tiếng khàn khàn trả lời "Có con ạ"
"Hai đứa có muốn đi chợ không, thức ăn hôm qua dì sợ vẫn thiếu"
"Dạ con..." lời chưa hết Tiêu Dạ đưa tay che miệng của Bạc Hạ Cửu trả lời thay cô "Bọn con không đi đâu, mẹ với ba đi đi"
"Ai, vậy được rồi, ba với mẹ đi đây"
Cô hung hăng cắn lấy tay Tiêu Dạ, đau đớn khiến anh thả tay ra.

Bạc Hạ Cửu đánh bài chuồn muốn chạy mà vẫn không thành, lập tức bị lôi lại.
"Không được chạy" Tiêu Dạ cảnh cáo nhưng Bạc Hạ Cửu ngang bướng nào có chịu nghe "Không được chạm"
Tiêu Dạ nhíu mày "Tại sao?"
"Chúng ta vẫn là học sinh cấp 3 không thể được" cô nói đúng vẫn là không thể được.

Nhưng bắt anh phải nhịn đến bao giờ đây chứ.