Bởi vậy sau cùng Lục Khải Minh mới quyết định để chúng nó ở lại, nhưng không được tiếp xúc với Giang Diệu Diệu nữa, nhiều nhất là chỉ có thể nhìn nhau qua cửa.
Giang Nhục Nhục mới đầu không quen, bị giáo dục hai lần, nó lại nhìn thấy bụng cô ngày một phồng lên cũng dần dần hiểu ra. Không hở tí là lại chạy vào phòng của cô nữa, thậm chí sẽ chủ động tránh cô.
Giang Diệu Diệu tưởng nó buồn giận, có khi cô nằm mơ cũng thấy mình đang sờ đầu nó, thật sự không bỏ được.
Lúc này cô cũng không muốn uống nước ô mai nữa, cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lục Khải Minh.
Cuối cùng anh cũng d.a.o động, kiếm cho cô một đôi bao tay rồi cho Giang Nhục Nhục vào trong.
Nhục Nhục cẩn thận mà đi đến trước mặt cô, lại không dám tới gần, đôi mắt tròn xoe chớp không ngừng.
Đến khi Giang Diệu Diệu vươn tay vuốt v e đầu của nó, thân thể căng chặt của nó mới thả lỏng lại, nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay cô, ánh mắt lưu luyến trên bụng của cô.
Giang Diệu Diệu ngượng ngùng cười.
“Ha ha, thấy lạ không? Chỗ này có em bé nè. Sau này mày với Đại Hắc cũng sẽ có em bé đó.”
Nó nghiêng đầu, nhìn ngốc ngốc, cũng không biết nghe có hiểu không.
Thời gian tiếp xúc rất nhanh đã hết, Lục Khải Minh đuổi nó ra ngoài, đã kết thúc quá trình thăm hỏi.
Nhưng mà vận may giống như sẽ lan tỏa, chưa đến hai tháng sau thì dù là nhìn mắt thường cũng thấy bụng của Đại Hắc to ra.
Trong số các công nhân có người trước kia mở cửa hàng thú cưng, vừa thấy đã nói: “Con cún này mang thai rồi, là thai đầu.”
Chó mẹ lần đầu đẻ chó con, có bản năng nhưng không có kinh nghiệm, sẽ xuất hiện rất nhiều phản ứng dị thường.
Nếu không cẩn thận lúc đẻ ra sẽ là hư thai, hoặc là khó sinh, chủ nuôi yêu cầu phải chú ý rất nhiều.
Lục Khải Minh không thể không bỏ ra chút tâm tư chăm sóc nó, đồ ăn dinh dưỡng của Giang Diệu Diệu nhiều quá ăn cũng không hết, cũng thường thường đẩy cho nó một chút.
Lúc thai đã sang tháng thứ năm thì thạch lựu được mùa, tài sản của hai người gia tăng lên đến 3 vạn. Lúc đến tháng thứ sáu đã đến lúc thu hoạch đợt đậu phộng đầu tiên, tiền bán không nhiều lắm, nhưng lại có rất nhiều hạt giống tốt và mấy thùng dầu phộng.
Đến tháng thứ bảy, Lục Khải Minh dắt công nhân bắt cá trong hồ nước, bắt hết cá ra đem bán rồi lại phơi. Sau đó thả xuống một tấn cá bột.
Đảo mắt liền đến kỳ sinh em bé, Giang Diệu Diệu ở trung kỳ đã nghe theo ý kiến của bác sĩ, bắt đầu khống chế khẩu phần ăn, bởi vậy bụng không có lớn lắm.
Mang thai thời kỳ cuối bệnh sưng vù biến mất, tứ chi khôi phục tinh tế, thoạt nhìn còn khỏe mạnh hơn so với mấy tháng trước.
Tóc bị rơi rớt trước kia cũng bắt đầu mọc lại, thoát khỏi nguy cơ hói đầu.
Lục Khải Minh đã xác định vị trí ở bệnh viện, chuẩn bị xe, mang theo tất cả đồ khi sinh phải dùng đến. Một ngày 24 giờ một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên người cô, chờ đợi ngày dự sinh đến.
Ai ngờ vật nhỏ trong bụng nhịn không được, thế mà đòi ra sớm một tuần.
Vào một buổi chiều xuân rét lạnh, bụng Giang Diệu Diệu nhói lên.
Lục Khải Minh dặn dò mấy người công nhân rồi đưa cô đi bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện các bác sĩ làm kiểm tra đơn giản, lập tức gọi hộ sĩ nhanh chóng đẩy cô vào phòng sinh.
Không bao lâu, Cố Trường Châu nhận được tin cũng vội vã tới đây. Thấy Lục Khải Minh một mình đứng trên hành lang dài hẹp, có ghế dựa lại không ngồi, cứ đi tới đi lui ngoài cửa, trưng ra gương mặt khẩn trương trước nay chưa từng có.
Ông chạy tới hỏi: “Người đâu?”
“Phòng sinh.”
“Sinh thường hay sinh mổ?”
“Thường.”
“Sao anh không mặc áo khoác?”
Lục Khải Minh cúi đầu nhìn áo thun hơi mỏng trên người mới nhớ ra mình quên thay quần áo.
Cố Trường Châu trợn trắng mắt, gọi điện thoại cho trợ lý, thực nhanh có người đem một chiếc áo lông vũ tới.