Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 291




Mọi người đồng tâm hiệp lực bận rộn hơn nửa tháng, vườn trái cây dương mai cuối cùng đã thu hoạch xong, đưa đến trong thành phố bán sỉ.

Trừ bỏ tiền lương cho công nhân, tiền thuê xe, Lục Khải Minh còn dư lại được hơn hai vạn đồng, lúc đi về ghé vào ngân hàng mở một cái tài khoản tiết kiệm, gửi tiền thừa vào đó, sau đó đưa sổ tiết kiệm cho Giang Diệu Diệu.

Giang Diệu Diệu thụ sủng nhược kinh.

“Em không quản lý tiền đâu, anh đưa cho em thì em cũng không biết để ở đâu.”

Giống như ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay, phiền phức muốn chết!

Lục Khải Minh kiên trì vô cùng: “Tiền trong nhà phải để em xử lý, xử lý không được thì học cách xử lý, sẽ có một ngày học được thôi. Làm mất thì lại kiếm tiền, cùng lắm thì mấy tháng phải húp cháo trắng, sợ cái gì?”

Cô nói không lại anh, cuối cùng đành phải tiếp nhận.

Để chỗ nào cũng đều cảm thấy không an toàn, cuối cùng cô dùng quần áo bọc hết lớp này tới lớp khác rồi nhét ở phía dưới tủ quần áo.

Cuối tuần này, hai người cùng nhau vào trong thành.

Cái thai ngày một lớn mà bọn họ lại không có kinh nghiệm, cũng không biết được trước tiên phải chuẩn bị loại quần áo gì.

Trong thành chỉ có một cửa hàng mẹ và bé, khách ở đây rất nhiều.

Giang Diệu Diệu và Lục Khải Minh vào tiệm lập tức nhìn chằm chằm một người phụ nữ trung niên trông có vẻ rất có kinh nghiệm, sau đó đi theo sau bà ấy.

Người ta mua cái gì thì họ học theo mua cái đó, lục đục lấy bình sữa bỏ vào trong giỏ mua hàng, sao đó lại lấy tã giấy, khăn ướt, lúc đến chỗ quần áo cho trẻ con thì họ lập tức bối rối.

Trước mặt họ có mười mấy bộ quần áo, kiểu dáng không giống nhau, điểm giống nhau là chúng đều rất đẹp như những trang phục tinh xảo của một con búp bê Tây Dương vậy.

Vấn đề ở đây là bọn họ nên mua đồ cho bé trai hay cho bé gái?

Lục Khải Minh lười suy nghĩ, nói: “Lấy cả hai loại đi.”

Giang Diệu Diệu không đồng ý.

“Không được, em mang bầu không phải là hai đứa, mua cả hai loại thì phí quá.”

Quần áo trẻ con dùng vải tốt, làm bằng thủ công, giá cả cũng cao, lựa đại một bộ cũng tốn mấy trăm, còn mắc hơn cả đồ của cô nữa. Lục Khải Minh suy nghĩ lại, đáp: “Vậy mua đồ con gái đi.”

“Vì sao?”

“Tại anh thấy có vẻ lời hơn, em coi nè, váy to như này, lại có nơ bướm trang trí ở trên, sẽ tốn nhiều nguyên liệu. Đồ con trai quá đơn giản.”

“……”

Giang Diệu Diệu cũng cạn lời, ngẩng đầu lên thì thấy người bán hàng, gọi người ta qua hỏi: “Có loại nào trung tính hơn không ạ?”

Người bán hàng tiếc nuối mà nói: “Trung tính đã bán hết rồi, tháng sau mới có hàng mới. Nếu không…… hai vị khách quý mời tháng sau lại tới?”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Dù sao mang thai mới hơn hai tháng, cũng không cần dùng vội.

Hai người tính tiền những đồ đã lựa, sau đó lại đến bệnh viện kiểm tra, đến quán ăn đánh một bữa sịnh soạn, sau đó mua thêm chút đồ ăn, vô cùng vui vẻ mà về nhà.

Sau khi về nhà không lâu thì lại có một chiếc ô tô tiến vào nông trường.

Giang Diệu Diệu đang đứng trước cửa nhà gặm táo, ô tô ngừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Cố Trường Châu.

“Sao cha lại tới đây?”

“Cha mua đồ tới cho hai đứa.”

Cố Trường Châu xuống xe mở cốp ra, bên trong toàn là đồ dùng của trẻ sơ sinh.

Nào là sữa bột, xe nôi, thực phẩm dinh dưỡng, thực phẩm phụ, quần áo……

Những thứ đồ mà năm xưa ông muốn mua cho bạn gái và con gái nhưng lại không có tiền mua, nay ông mua hết đem đến nông trại đưa cho Giang Diệu Diệu.

Giang Diệu Diệu thấy nhiều đồ như vậy cũng sợ ngây người.

Lục Khải Minh từ nhà vệ sinh đi ra thấy Cố Trường Châu, nhíu mày hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”

“Mấy thứ này lúc sinh nở không dễ mua được. Đúng lúc cha có người bạn chuyên về cái này nên gom một mớ cho các con. Qua phụ cha một tay với.”

Lục Khải Minh cầm một cái hộp nhìn nhìn, lạnh nhạt nói: “Cũng không phải ông làm bố đâu mà ông tích cực dữ vậy.”