Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 285




Ở nông trại đã lâu như vậy, bọn họ cũng nên đến thành thị mở rộng tầm mắt.

Tiền tệ mới đã được phát hành, hai người thống nhất bán đồ ăn để đổi tiền, nếu có tiền rồi cũng có thể dùng để mua những đồ mà trong nhà cần dùng.

Nông trại có chiếc xe ba bánh chạy bằng xăng, dùng để bán đồ ăn rất thích hợp, nhưng bởi vì lâu rồi không sử dụng nên nó đã hỏng rồi.

Lục Khải Minh phải mất ba đêm liền để sửa sang lại nó, sau đó lại phát hiện không còn nhiều dầu nữa, không đủ để chạy vào thành phố, mà dọc đường bây giờ cũng không có trạm xăng dầu hoạt động.

Giải quyết cũng không khó, bọn họ lại gọi điện cho Cố Trường Châu.

Hôm sau ông đã phái người đưa cho bọn họ vài thùng xăng, người ta tới miếng nước cũng không chịu uống, xong việc là đi.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ xuất phát.

Hai người lấy rau muống, mấy con cá lớn, còn có một rổ dương mai trước mùa dọn lên xe ba bánh.

Lục Khải Minh ngồi ở ghế điều khiển, Giang Diệu Diệu mang theo Nhục Nhục ngồi xổm bên cạnh giỏ rau.

Một tiếng hoan hô vang lên, cả gia đình đón ánh nắng đầu hạ, đem các loại nông sản tiến vào trong thành phố.

Lục Khải Minh lần đầu tiên lái xe loại này, cảm giác tựa như ngựa gầy kéo xe lớn, dù anh có nhấn ga cỡ nào thì tốc độ không cách nào nhanh hơn được, ì ạch ì ạch trên đường núi.

Anh có chút mất kiên nhẫn, Giang Diệu Diệu lại ở phía sau thét chói tai.

“A! Quá nhanh rồi, chậm một chút, chậm một chút!”

Lục Khải Minh đạp chân ga, tốc độ càng chậm.

Cô vui vẻ ra mặt, thoải mái tận hưởng cảm giác gió lùa vào tóc.

“Thích quá à, giống như đang ngồi xe thể thao vậy!”

Lục Khải Minh: “……”

Anh muốn nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của cô, không ngờ quay đầu một cái, đập vào mắt là cái miệng rộng của Giang Nhục Nhục.

Nó còn đưa cái miệng dính đầy nước miếng l.i.ế.m lên mặt anh, ghê tới mức anh phải xoay mặt về.

Tốc độ của xe ba bánh khá chậm. Trước kia, bọn họ từ trong thành tới nông trại chỉ mất hơn hai giờ, bây giờ vào thành phải mất một buổi sáng. Vào đến trung tâm thành phố đã là giữa trưa.

Không ít người đã nghỉ trưa và ra ngoài ăn cơm, trên đường phi thường bận rộn.

Giang Diệu Diệu nhìn thêm vài lần, phát hiện mới một tháng ngắn ngủn mà trong thành phố đã thay đổi rất nhiều.

Trên đường mọc ra rất nhiều cửa hàng, có quán cơm, cửa hàng quần áo, tiệm tạp hóa, còn có hiệu sách, tiệm giày, siêu thị mini.

Không thể sánh ngang với phồn hoa trước mạt thế, nhưng nhìn lại thì tựa như về những năm 70-80 thế kỷ trước.

Có vài người đi đường bước đi vội vàng, gấp rút cơm nước xong để đi làm.

Cũng có người từ từ nhàn nhã mà dạo phố, không hề gấp gáp.

Thậm chí Giang Diệu Diệu còn thấy vài người đẩy xe nôi, bên trong xe nôi là những đứa trẻ vài tháng tuổi.

Tất cả đều là đứa trẻ mới sinh.

Hồi trước ở trong căn cứ dù chính phủ có cổ động cỡ nào bọn họ cũng không muốn sinh con.

Hiện giờ tất cả đều bình thường.

Xe ba bánh đi ngang qua một tiệm cơm, hai người thấy biển hiện có cảm giác rất quen thuộc.

—— Khách sạn lớn Trường Châu.

Tiệm cơm khách đến chật ních, bận rộn vô cùng.

Lục Khải Minh nâng cằm nói: “Xem ra người cha từ trên trời rơi xuống của em đã gây dựng sự nghiệp thành công rồi, có muốn đi vào cọ ăn uống không?”

Giang Diệu Diệu cảm thấy ngượng: “Thôi khỏi đi, chúng ta mau bán đồ ăn thôi.”

Anh cũng không kiên trì, tiếp tục về phía trước, tìm được một chợ bán thức ăn nho nhỏ, dò hỏi xem người bán hàng rong muốn bỏ mối hay không.

Nhiều đồ như này Giang Diệu Diệu nghĩ là nếu may mắn sẽ bán được vài chục đồng.

Không ngờ người ta lại tranh nhau mua, mấy người bán hàng rong bên cạnh cũng trả giá, cá và dương mai nhanh chóng bán sạch, thu về được 500 đồng.

Tận 500 đồng cơ đấy!

Nghe nói hiện tại giá hàng vào tầm khoảng những năm đầu thế kỷ, số tiền này đủ để bọn họ dùng rất lâu.