Lục Khải Minh bị Giang Diệu Diệu đánh thức, ngáp một cái, xoa xoa đầu tóc rối như ổ gà.
“Làm sao vậy?”
“Sắp đến giữa trưa rồi!”
“Vậy thì sao? Chúng ta đâu cần đi làm.”
Ờ ha. Cô lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra mình đã từ chức, lại nằm xuống, nằm vài phút vẫn quyết định rời giường.
Hiện giờ hai người là hoàn toàn tự lực cánh sinh, nếu mà làm biếng sẽ thật sự không có cơm ăn.
“Rời giường rời giường, đừng ngủ nữa.”
Cô vừa mặc quần áo vừa đẩy anh.
Lục Khải Minh ôm gối đầu lăn một vòng, trưng ra bộ mặt đáng thương hề hề nói: “Đầu anh đau quá như sắp vỡ đến nơi rồi. Eo cũng đau, đầu gối cũng đau, cổ chân còn đau.”
Giang Diệu Diệu khẩn trương lên.
“Là anh còn mệt hay là di chứng giải phẫu để lại?”
“Không được đâu, hôm nay anh nghỉ ngơi một ngày được không?”
Đã như vậy, đương nhiên cô sẽ để anh nghỉ ngơi.
Giang Diệu Diệu đồng ý, chuẩn bị đi xuống lầu.
Phía sau truyền đến tiếng của anh: “Em nhớ đem chén bát ngày hôm qua đi rửa nha. Quần áo của anh cũng đem giặt. Quét tước vệ sinh, thuận tiện nấu luôn cơm sáng. Ngày hôm qua ăn nhiều đồ cay nóng, sáng này làm ít đồ thanh đạm đi. Yêu cầu không cao, yêu cầu nữ công gia chánh cơ bản là được…”
Lời còn chưa dứt, Giang Diệu Diệu đã trở lại mép giường, nhéo cổ áo của anh, cô nghiến rắng nói: “Xuống giường.”
Bệnh đến muốn c.h.ế.t còn chỉ tay phân phó kiểu này, trăm phần trăm là giả vờ luôn.
Lục Khải Minh đáng thương hề hề mà nhìn cô.
“Chẳng phải em nói sẽ chăm sóc anh cả đời sao?”
“Anh còn nói suốt đời này không lừa em nữa kìa, xuống giường!”
Dưới sự bức bách như xua gà đuổi vịt của cô, Lục Khải Minh bị dỗ phải xuống lầu, ngoan ngoãn rửa chén nấu cơm. Giang Diệu Diệu cũng không nhàn rỗi, dùng nước giếng giặt sạch quần áo, quét tước toàn bộ tòa nhà một lần.
Riêng Giang Nhục Nhục nhàn nhã nhất, sáng sớm đã đến vườn trái cây đi bộ vài vòng, lúc quay về đã đến giờ cơm, ăn no liền nghỉ trưa.
Hai người đã làm xong việc nhà cơ bản, chuẩn bị làm việc nhà nông.
Ao cá tạm thời không cần động vào, ruộng thì cần phải dọn dẹp chuẩn bị trồng lương thực.
Vườn trái cây ước chừng còn có gần tháng nữa mới lớn, đến lúc đó phải bận rộn lắm đây.
Vì vậy trong khoảng thời gian này giải quyết việc dưới ruộng trước đi.
Hai người đội mũ rơm lên, khiêng cái cuốc, đi dọn đám cỏ dại mà hôm qua Cố Trường Châu vẫn chưa dọn xong.
Cố Trường Châu ba ngày liên tiếp không xuất hiện, đến ngày thứ tư đã thấy bóng ông lái xe đi vào nông trang, mang đến cho bọn họ rất nhiều hạt giống.
Là những thứ mà ông đã nói gồm: đậu phộng, khoai lang đỏ, bắp. Ngoài ra còn có rau xà lách, rau hẹ, củ cải, khoai tây.
Thậm chí Cố Trường Châu còn mang theo một lồ ng sắt đầy gà con cùng một lồ ng sắt đầy vịt con. Vài túi da rắn đựng thức ăn chăn nuôi, để cho bọn họ nuôi chúng trong lều.
Những thứ này thật sự quá nhiều, Giang Diệu Diệu cũng không biết ông kiếm được ở đâu.
Thật sự không dám nhận.
Cố Trường Châu thở dài, nói: “Vẫn nên để lại đây đi, mấy ngày tới cha cũng phải từ chức rồi.”
“Từ chức?”
Cô khó hiểu mà nhìn ông, Lục Khải Minh đang gội đầu cũng ngẩng đầu tóc đang ướt dầm dề ngó sang.
Ông gật gật đầu.
“Tiền tệ mới sắp được phát hành, cha lại quay về như hồi trước tự mở công ty tư nhân, chính mình làm buôn bán.”
Rốt cuộc thì ông vẫn là chịu không nổi loại sinh hoạt ngày ngày bận rộn như này, từ 50 tuổi tới lúc về hưu vẫn còn lâu lắm. Chi bằng thừa dịp xã hội khôi phục lại, ông lại khởi nghiệp một phen. . Cập 𝗻hậ𝙩 𝙩ru𝐲ệ𝗻 𝗻ha𝗻h 𝙩ại ~ Tr 𝖴𝗺Tru𝐲ệ𝗻.𝑉N ~
Cố Trường Châu đã liên hệ mấy người bằng hữu và cấp dưới trước kia, chuẩn bị hợp tác mở cửa hàng ăn cơm.
Mọi người ăn căn tin mấy năm, chắc là đã sớm muốn ăn các loại thức ăn phong phú khác. Bọn họ mướn mấy người đầu bếp, thuê một mặt tiền mở cửa hàng. Phải làm nên thương hiệu trước khi người khác phát hiện thị trường này.
Chờ tích cóp được một mớ tiền của, có thể tiếp tục mở rộng đến các ngành sản xuất khác.