Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 258




Giang Diệu Diệu không chen nổi miệng vào cuộc nói chuyện của hai người kia, mà cô cũng không muốn nói.

Đến đêm, cô ngồi trên giường bó gối ôm chân, lại bắt đầu nhớ Lục Khải Minh.

Khi rời đi, cô đã nghe họ nói rằng anh sẽ làm phẫu thuật, Trần Hồng không có ở đó, có lẽ là do người khác cầm d.a.o mổ. Liệu có nguy hiểm không?

Bây giờ phẫu thuật đã kết thúc chưa? Anh ấy đã ăn tối chưa?

Nhấc thẻ căn cước lên, Giang Diệu Diệu muốn gọi cho anh, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô đành bỏ cuộc.

Cô sợ bản thân mình khóc sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Nữ hàng xóm và Lưu Lan nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất, cuối cùng buồn ngủ mà rời đi.

Giang Diệu Diệu tắt đèn nằm ở trên giường, sờ sờ cái bụng rất lớn của Giang Nhục Nhục, đột nhiên nhớ tới một chuyện nan giải.

Cô đến đội cứu hộ rồi thì Nhục Nhục phải làm sao?

Nó vừa ngu vừa ngốc lại còn ăn rất nhiều, đội cứu hộ không thể đưa nó đi làm nhiệm vụ được đúng không?

Giang Diệu Diệu thức dậy sớm vào ngày hôm sau và gọi cho Viên Mục Băng nói về vấn đề này.

Hai người đã thảo luận, và kết quả cuối cùng là - Giang Nhục Nhục được nuôi dưỡng ở trường mẫu giáo khi cô đi nhận nhiệm vụ, tiếp tục làm công việc chơi cùng với lũ trẻ.

Như một phần thưởng, nhà trẻ sẽ chịu trách nhiệm về ba bữa ăn một ngày của nó.

Đồng nghiệp cùng khu chuẩn bị đi làm, cô hiệu trưởng kêu cô đến đón chó.

Giang Diệu Diệu còn trẻ lại cảm nhận trước được cảm giác không nỡ của một bà mẹ già. . KHÔ𝘕G‎ Q𝗨Ả𝘕G‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝐭ru𝙮ện‎ 𝐭ại‎ ++‎ T‎ 𝑹‎ Ù‎ 𝖬‎ T‎ 𝑹‎ 𝗨‎ 𝖸‎ Ệ‎ 𝘕﹒𝑽𝘕‎ ‎ ++

"Nhục Nhục à, mày phải ngoan ngoãn nhé, tuyệt đối không được cắn người nghe chưa."

Cô lấy chiếc lược của mình, ngồi xổm bên cạnh Giang Nhục Nhục và chải lông cho nó.

"Mày đi làm cùng với chị gái nhỏ nha, kiếm tiền ăn đi, đợi khi nào chị đây được nghỉ sẽ đến đón mày đi chơi nhé."

Đồng nghiệp liếc nhìn thời gian và hối thúc:

"Có thể đi được chưa? Tôi sắp lỡ tàu điện ngầm rồi."

Giang Diệu Diệu chỉ đành cất chiếc lược đi, ôm lấy đầu nó, rồi đưa dây xích cho người kia. Giang Nhục Nhục được đồng nghiệp dẫn đi về phía trước, bởi vì mấy ngày trước đã làm quen với nhau rồi, nên nó không hề phản kháng.

Nhưng đi được ba bước thì nó quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, không hiểu vì sao mà cô không đi theo.

Đi được mười mấy mét, nó có chút muốn quay lại, liền bị đồng nghiệp kéo đi một cách miễn cưỡng.

Giang Diệu Diệu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, đau lòng mà đứng ở hành lang nhìn ra ngoài hồi lâu, mãi đến khi không còn thấy bọn họ nữa, mới trở về phòng bắt đầu chuẩn bị.

Mặc một bộ đồ chống tuyết và mang theo chứng minh thư, khi sắp lên đường cô luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Quét mắt nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc nhẫn trên góc bàn, chiếc nhẫn mà cô đã tháo ra khi rửa mặt vào buổi sáng và đặt nó ở đó một cách cẩn thận.

Suýt chút nữa thì quên rồi.

Giang Diệu Diệu chạy tới tháo găng tay ra, đeo nhẫn lên rồi mới ra khỏi cửa.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cô đã tới được địa chỉ mà Viên Mục Băng đưa.

Cửa sắt của văn phòng đang mở, trên cửa có tấm biển ghi "Đội cứu hộ số 4".

Vào giờ làm việc, nhiều thành viên trong đội đi ngang qua cô.

Đa số đều là cường tráng tràn đầy sức sống, lại tươi cười khoác vai, làm cho cô càng thêm giống bộ dáng như gà ri bị xã hội đánh cho tơi tả.

Giang Diệu Diệu cứng đầu, bước vào và tìm thấy văn phòng của Viên Mục Băng.

Bên trong có rất nhiều đội viên trẻ đang chơi ồn ào xung quanh, cô hỏi một cách thận trọng:

"Xin hỏi phó đội trưởng Viên có ở đây không?"

Mọi người đều quay đầu lại và nhìn cô chằm chằm trong vài giây.

Khi Giang Diệu Diệu lo lắng đến mức suýt quay đầu bỏ chạy, thì có ai đó ngạc nhiên gọi.

"Cô cô cô.... lẽ nào cô chính là thành viên mới mà đội phó nói đến?"

Giang Diệu Diệu ép cứng người vào khung cửa.

"Là tôi."

"Ôi mẹ ơi, thành viên mới mà lại như thế này, nhanh lại đây nào, chào hỏi mọi người đi."

Một cô gái trông rất vui vẻ kéo cô lại và đứng trong đám đông.