Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 257




Ví dụ, lần này nếu cuộc phục kích của zombie được lập kế hoạch từ trước, sẽ không có nhiều thương vong như vậy?

Nghe có vẻ hơi nực cười, nhưng ngày tận thế đã đủ điên rồ rồi, và những điều không thể lường trước cứ lần lượt xảy ra.

Đã không còn đường nào để đi nữa, chi bằng thử nghiệm tất cả các cách.

Giang Diệu Diệu bắt gặp ánh mắt tha thiết của Viên Mục Băng, sau đó cô thử nghĩ về điều mà đối phương vừa nói và lắc đầu.

"Không được."

"Tại sao chứ?"

"Các cô thật tuyệt, sẵn sàng cống hiến mọi thứ cho căn cứ. Tôi ngưỡng mộ điều đó. Nhưng tôi là một người ích kỷ và tôi chỉ muốn ở lại đây, cứ cách một khoảng thời gian thì đi gặp anh ấy một lần thôi."

Viên Mục Băng chợt nhận ra, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu như cô tham gia vào đội cứu hộ, cô sẽ có nhiều cơ hội gặp anh ấy hơn thì sao?"

Giang Diệu Diệu dỏng tai lên nghe ngóng.

"Có nhiều cơ hội hơn ư?"

"Theo quy định, chúng ta có thể nghỉ ngơi vài ngày mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần cô đồng ý tham gia đội cứu hộ, tôi có thể giúp cô thương lượng với phòng thí nghiệm và để họ cho phép cô đến thăm Lục Khải Minh trong thời gian nghỉ ngơi."

Giang Diệu Diệu nghi hoặc: "Cô chắc chắn có thể thương lượng thành công?"

"Tôi chắc chắn 80%."

Cô vẫn không yên tâm, cụp mắt xuống và ngập ngừng.

Viên Mục Băng tiến thêm một bước, rèn sắt khi đang còn nóng, nói: "Tôi lừa cô cũng không có ý nghĩa gì, cho dù sau này thương lượng của tôi thất bại hoặc cô hối hận rồi, thì cũng có thể rút khỏi đội cứu hộ và trở về căn cứ tiếp tục cuộc sống hiện tại. Điều này không vi phạm nội quy của căn cứ. "

Những lời này xua đi rất nhiều lo lắng của Giang Diệu Diệu, nhưng hai người không có tiếp xúc nhiều với nhau, vẫn không hiểu hết được trong lòng đối phương đang tính toán điều gì.

Viên Mục Băng chủ động đề nghị.

"Cô thật sự không yên tâm, tôi có thể cùng cô ký hợp đồng, ghi rõ ràng mọi chuyện. Hơn nữa..." Cô ấy nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó nói: "Cô cũng biết bí mật của tôi mà đúng không?"

Giang Diệu Diệu dặn lòng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: "Được, tôi gia nhập."

Viên Mục Băng đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời mình muốn, thở phào nhẹ nhõm.

"Ngày mai cô không phải đi làm ở đơn vị ban đầu. Cứ trực tiếp đến văn phòng đội cứu hộ. Địa chỉ là cái này."

Cô ấy lấy bản đồ của Giang Diệu Diệu, khoanh tròn một vị trí trên đó, rồi trả lại cho cô.

Giang Diệu Diệu cầm lấy bản đồ liếc mắt một cái, đại khái là nhớ rồi, liền hỏi: "Cô có thể bảo người thông báo cho Lục Khải Minh giùm tôi được không? Giải thích rõ ràng tình hình cho anh ấy, tôi không muốn anh ấy lo lắng."

Viên Mục Băng cảm thấy khó hiểu, "Cô chỉ cần không nói với anh ấy không phải là được rồi sao?"

Dù sao anh ấy cũng không có tiếp cận thế giới bên ngoài, giấu đi một hai năm cũng không sao.

Giang Diệu Diệu lắc đầu: "Tôi không muốn lừa anh ấy."

"Được rồi, lúc về tôi sẽ bảo người làm. Cô nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai tôi sẽ đợi cô ở văn phòng."

Sau khi nói xong Viên Mục Băng rời đi, ký túc xá nhỏ trở nên yên tĩnh.

Vài phút sau, nữ hàng xóm nghe được vài câu liền cùng với Lưu Lan chạy đến gõ cửa hỏi cô có phải muốn tham gia đội cứu hộ không.

Giang Diệu Diệu gật đầu, hai người không khỏi ngưỡng mộ.

"Đội cứu hộ giỏi lắm, chưa kể bữa nào cũng có khẩu phần ăn riêng của quân đội. Không giống như chúng tôi, chúng tôi phải ăn khoai tây và cà rốt quan năm suốt tháng, tôi thèm ăn thịt từ nửa năm nay rồi."

"Đúng vậy, mỗi khi vật tư được vận chuyển đến, đều chia cho bọn họ trước, thật sự hạnh phúc quá đi mất."

"Nhưng nó cũng có một chút nguy hiểm. Dù gì thì cũng thường xuyên chiến đấu với zombie."

"Đó cũng là một món hời rồi còn gì. Ở lại không phải là làm một cu li sao? Tốt hơn là nên ra ngoài và vui vẻ."

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, nếu như không phải đã đến nửa đêm thì có lẽ cũng không muốn rời đi.