Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 214




Một tiếng hét vang lên, cuộc gọi bị cắt ngang.

Người phụ trách không dám chậm trễ, vội vàng đi tìm Cố Trường Châu.

Ban ngày hắn phải bay một chuyến, đem người đến một thành phố ở một quốc gia nào đó để vận chuyển kho lương thực dự trữ trở về.

Số lượng máy bay có hạn, trên đường có mấy zombie quấy nhiễu, hôm nay chỉ có thể mang về một phần ba, còn phải chạy vài lần sau đó.

Hắn đang chỉ đạo dỡ hàng, nghe được tin tức, liền vội vàng phân phó cho cấp dưới tiếp quản công việc, đem mấy người đi tới hộp chứa đan dược, vội vàng bay tới chỗ ẩn náu tư nhân.

Trước khi đi vào, Cố Trường Châu đã bật màn hình để quan sát tình hình bên trong.

Không có ai trong phòng khách, chỉ có con ch.ó của họ đang nằm trong góc.

Trên người nó đầy máu, bất động và dường như đã chết.

Lục Khải Minh đang ở trong phòng ngủ, ngồi xổm trong góc quay lưng về phía máy quay, giống như đang cầm thứ gì đó và ăn.

Giang Diệu Diệu đâu?

Không có ai trong nhà bếp, chẳng lẽ ở trong phòng vệ sinh, nơi duy nhất không có máy theo dõi?

Cố Trường Châu chạy đến cấp dưới của mình hạ lệnh, một số người mở cửa, cầm s.ú.n.g bước vào và chuẩn bị g.i.ế.c Lục Khải Minh.

"Cứu! Cứu tôi với!"

Một bóng người bay ra, ôm lấy thân thể hắn.

Đối phương nhỏ nhắn và mảnh mai, hắn ta đã bị choáng trong vài giây mới lấy lại tinh thần.

“Giang Diệu Diệu?”

Trên người cô tất cả đều là máu, khóc lóc ngẩng đầu: “Tốt quá, các người đều đã tới!”

“Hắn đã biến thành zombie ư?”

“Ô ô….”

Chẳng phải lúc trước cô khá tự tin sao, lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, anh trở thành zombie, cô cũng trở thành thây ma ở bên anh.

Bây giờ hối hận rồi à?

Cố Trường Châu muốn cười nhạo một tiếng, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của đối phương, hắn không đành lòng đẩy cô ra, nói: “Tôi sẽ giải quyết.”

Giang Diệu Diệu dán sát vào người Cố Trường Châu như keo 502 và không chịu buông tay: “Đừng đi, tôi sợ lắm!”

“Cô buông tôi ra.”

“Ba mẹ, con muốn về nhà,…”

Cô vừa khóc vừa ôm lấy hắn, dáng vẻ mạnh mẽ trước đây còn đâu? Rõ ràng là một cô gái nhỏ đang sợ hãi tột độ.

Cố Trường Châu nhìn cô như nhìn con gái mình khóc, im lặng một lúc rồi ra lệnh cho thuộc hạ: “Các người vào đi, nếu như t.h.i t.h.ể đã thành zombie thì lập tức bắn. Nếu không, các người lại tiêm cho hắn một mũi.”

“Vâng, đội trưởng.” Ba tên thuộc hạ đẩy cửa phòng ngủ bước vào, Cố Trường Châu thu hồi ánh mắt, thận trọng vỗ nhẹ vào lưng người ở dưới: “Tôi không đi, có thể buông tay ra chưa?”

Giang Diệu Diệu vẫn khóc: "Tôi không muốn ở lại đây nữa, suýt chút nữa tôi đã bị anh ta cắn, ông có thể cho tôi lên máy bay đợi không? Xin ông đấy.”

Đôi mắt hắn trở nên dịu dàng hiếm có, giống như đang nhìn đứa con thơ của chính mình: “Đi thôi.”

Hai người mặc bộ quần áo chống tuyết và bước ra khỏi chỗ ẩn náu đến khoang máy bay đang đậu bên ngoài.

Cố Trường Châu đã dùng nước nóng trong phích để pha cho cô một cốc sữa bột, giọng điệu ân cần như một người cha: “Tôi đã nói từ lâu, hắn không phải là lựa chọn tốt.”

Giang Diệu Diệu trầm mặc không nói, vừa cầm cái chén vừa khóc.

“Cô có bị thương không? Đưa tôi xem.”

Cố Trường Châu giơ tay lên, cô thu người lại, đôi mắt đỏ bừng đầy cảnh giác.

Hắn mỉm cười và nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với cô, tuổi của tôi cũng đáng bằng cha cô rồi.”

Giang Diệu Diệu lại tự cười nhạo chính mình: "Tôi không có cha."

“Cô vừa không phải…”

“Chắc là thiếu điều gì nên muốn có được điều đó, từ nhỏ tôi đã bị ném vào cô nhi viện, từ cô nhi viện mà lớn lên.”

Cô nhìn vào bức tường bên trong của cabin với một biểu hiện hồi tưởng.

"Nhưng tôi luôn có một giấc mơ, mơ thấy tôi ra phố mua quà cho bố. Ông ấy luôn bận rộn, nhưng rất yêu tôi. Tôi thực sự muốn mãi mãi không bao giờ tỉnh lại..."

Trái tim của Cố Trường Châu như ngừng đập: “Cô vào trại trẻ mồ côi năm bao nhiêu tuổi?”

Cô bực bội nói: “Tôi không nhớ nổi, có lẽ là ba bốn tuổi. Trưởng khoa nói rằng khi họ vớt tôi từ dưới sông, tôi đã có thể nói chuyện được rồi.”

Hắn căng thẳng đến nỗi mọi dây thần kinh trong não đều căng ra, lại nhìn cô hết sức chăm chú.

“Ngày nhặt được cô, cô mặc quần áo gì?”

“Tôi….”

Giang Diệu Diệu xấu hổ.

Cô chưa bao giờ đọc kỹ sách, khi đọc tiểu thuyết ngôn tình cũng chỉ chú ý đến diễn biến tình cảm của nam chính và nữ chính, làm sao có thể nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt như vậy?

Khi đang định tìm cái cớ để lẫn tránh thì cửa cabin mở ra và một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Được rồi, trò chơi kết thúc, cút ngay khỏi đây.”

Giang Diệu Diệu ngẩng đầu lên, Lục Khải Minh cầm s.ú.n.g trừng mắt nhìn cô.

Thuốc rất hiệu nghiệm, chỉ sau một ngày một đêm, thể lực của anh đã hồi phục 70%, da bị rạn cũng nhanh chóng lành lại.

Trái tim treo lơ lửng của cô lại rơi xuống vị trí ban đầu, cô lập tức chạy ra phía sau trốn đi.

Vẻ mặt của Cố Trường Châu biến hóa rồi thay đổi, cuối cùng cả giận nói: "Các người gạt tôi!"

“Không, không, không phải lừa gạt.” Lục Khải Minh cười đắc thắng, “Phải gọi là gậy ông đập lưng ông mới đúng.”