Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 189




Lúc này phi cơ lại hạ thấp lần nữa, thả dây thừng xuống, đánh gãy ý nghĩ của Lục Khải Minh.

Anh ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy dây thừng vừa vặn dừng ở bên ngoài ban công cách bọn họ không xa.

Binh lính đem bọn zombie bị bắt giữ đến, thông qua dây thừng đưa lên phi cơ, bỗng nhiên có người nói: “Hình như nơi này có người ở? Lúc nãy tôi có nhìn thấy gạo đã bị ăn một nửa, còn những cái ghế dựa đặt ở hàng hiên nữa…”

Đồng đội đáp: “Chắc là lúc zombie mới bùng nổ thì có người trốn tránh ở chỗ này rồi. Hẳn là bây giờ họ đã c.h.ế.t rồi.”

“Chỉ là bọn zombie này tập trung lại đây nên tôi thấy rất kỳ quái, có cần lục soát không?”

“Khi nào phía trên yêu cầu cứu người sẽ có mệnh lệnh được ban xuống, không tới phiên chúng ta tự mình hành động. Hoàn thành nhiệm vụ hiện tại mới là điều quan trọng, về căn cứ trước thôi.”

“Được rồi…”

Giang Diệu Diệu nghe thấy đối thoại cách vách, trái tim bị nhấc lên tới cổ họng, cô sợ bọn họ vọt vào đây loạn thương đập c.h.ế.t Lục Khải Minh.

Cũng may cuối cùng họ từ bỏ, lục đục bắt đầu leo lên phi cơ.

Lúc cô thấy người cuối cùng cầm lấy dây thừng rời đi thì mới nhẹ nhàng thở ra, định nói chuyện với Lục Khải Minh.

Đột nhiên, có zombie từ trong tòa nhà nhảy ra, ôm lấy chân của người binh lính cuối cùng ấy, há mồm cắn vào.

Anh ta kêu thảm thiết, năn nỉ đồng đội hỗ trợ.​ Đồng đội anh ta đứng ở cabin nhìn vài lần, nổ s.ú.n.g b.ắ.n đứt dây thừng, sau đó anh ta rơi xuống cùng với con zombie kia.

Tiếng kêu thê lương mà thống khổ nghe lạnh cả người, Giang Diệu Diệu không muốn xem, đem mặt vùi vào trong lòng n.g.ự.c của Lục Khải Minh.

Cửa cabin chậm rãi khép lại, phi cơ bay lên trời cao, thực mau không còn chút bóng dáng.

Binh lính đi rồi, zombie cũng bị c.h.ế.t không sai biệt lắm.

Số lượng còn sót lại cũng không đáng kể, lang thang trên mặt đất qua lại, tìm kiếm t.h.i t.h.ể để ăn.

Giang Diệu Diệu ngẩng đầu, mặt hiện lên chữ may mắn: “An toàn rồi.”

Lục Khải Minh muốn sờ vào mặt của cô, nhưng là tay phải vừa động một chút, liền nhịn không được hút khí lạnh.

“A, đau quá……”

“Rất đau hả? Để e đi tìm thuốc giảm đau.”

“Từ từ.”

Đối phương vươn tay ra nắm cô lại, đem cô ôm vào trong lòng n.g.ự.c của mình.

Giang Diệu Diệu ngã trên người anh, đang định bò dậy, thì có một đôi môi mềm mại ép xuống.

Lục Khải Minh giống một con cá c.h.ế.t gặp được nước, vô cùng vội vàng mà hôn, dường như anh muốn đem toàn thân cô nuốt vào.

Giang Diệu Diệu mới đầu có chút kinh ngạc, sau đó mới phải ứng lại, bắt đầu phối hợp với anh, bất tri bất giác cũng trầm mê vào trong đó.

Lúc hai người tách ra đều thở hồng hộc, Lục Khải Minh hốc mắt ửng đỏ, trán hôn hôn lên trán của cô, sau đó lại kéo cô vào trong lòng ngực. “Diệu Diệu, anh yêu em.”

Thịch thịch thịch ——

Tiếng tim của anh đập lên rõ ràng như vậy, là một tầng suất mà cả đời này cô không bao giờ muốn quên đi.

Hai người đã mệt đến không thể chịu nổi, lúc thấy an toàn đã tạm thời khôi phục lại lập tức lăn ra ngủ.

Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau. Ánh dương tươi đẹp từ cửa sổ chiếu vào, soi sáng mỗi góc trong căn phòng.

Giang Diệu Diệu mở to mắt, theo bản năng tìm kiếm Lục Khải Minh.

Thấy anh ở bên cạnh nặng nề ngủ, tâm trạng bất an cuối cũng đã được ổn định xuống, tay chân nhẹ nhàng bò xuống giường, sợ đánh thức anh.

Giang Nhục Nhục không dám ngủ một mình, cả đêm nằm bò dưới gầm giường ngủ, thấy cô đã tỉnh dậy lập tức phe phẩy cái đuôi chạy lại gần.

Cô thở dài một tiếng, đi đến phía sau cánh cửa áp tai vào nghe.

Bên ngoài phi thường an tĩnh, giống như hết thảy biến cố tối hôm qua đều là mơ.

Cô lại đi đến bên cửa sổ ngó ra phía ngoài. Những vết tích tàn phá trên vách tường của toàn cao ốc như nhắc nhở cô, cô thật sự đã trải qua một lần tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cao ốc đã bị hư hao đến như vậy rồi, không biết còn có thể ở lại được không?

Lòng Giang Diệu Diệu cực kỳ lo lắng. Đột nhiên bị người khác ôm từ phía sau lấy, cô sợ tới mức suýt nữa thét chói tai.

Lục Khải Minh cười hì hì dựa lên vai của cô, cằm ấn vào bả vai của cô, bởi vì bị cộm nên làm cô thấy hơi đau.

“Tỉnh rồi mà không gọi anh, anh còn tưởng là em bị zombie bắt đi rồi.”

“Tưởng bở, zombie bắt em mà không bắt anh sao?”

Giang Diệu Diệu đá xéo một câu, xoay người lại nhìn thấy băng gạc trên bả vai của anh, thanh âm ôn nhu đi rất nhiều.

“Còn đau không?”

Lục Khải Minh nửa ngồi xổm, ngẩng mặt lên.

“Em hôn anh một cái thì anh lập tức không thấy đau.”

“…… Xem ra là không c.h.ế.t được.”

Giang Diệu Diệu vô tình mà xoay người đi, đến phòng bếp làm bữa sáng, rất mau cô cầm theo cái chảo chạy ra.

Lục Khải Minh né tránh: “Từ từ nói chuyện, đừng động thủ, em còn không biết xấu hổ đánh người bị thương à?”

“Ai muốn đánh anh. A, không có điện.”

Trận tập kích tối hôm qua có lẽ đã làm hỏng mạch điện hoặc nguồn pin năng lượng mặt trời. Hiện tại đèn trên phòng xếp mở cũng không lên được, đừng nói tới việc nấu cơm.

Hai người đành phải gặm bánh quy vào bữa sáng, trong lúc ăn Lục Khải Minh đề nghị, chờ lát nữa sẽ đi ra ngoài sửa điện.