Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 175




Nó là nam hay là nữ? Không biết lớn lên thành cái dạng gì? Thích văn học hay là khoa học tự nhiên? Lớn lên rồi nó muốn làm thầy giáo hay là nhà khoa học?

Vô số vấn đề xuất hiện trong đầu Giang Diệu Diệu, đều là những vấn đề lông gà vỏ tỏi.

Chỉ có một vấn đề mà cô không dám nghĩ đến —— Lỡ như thật sự dính, vậy cô nên sinh nó ra hay là không sinh nó ra?

Lục Khải Minh tìm một đêm, đến lúc hừng đông thì trở về, trong tay mang theo một cái bao nhỏ.

“Cái này tìm được ở chỗ của một công nhân, chưa có khui ra. Em đi kiểm tra thử xem.”

Cô gật gật đầu, đưa tay nhận đồ vật lại lật qua lật lại xem xem.

Lục Khải Minh hỏi: “Sao còn không đi?”

Giang Diệu Diệu ngẩng đầu: “Em thấy hơi đói bụng, hay là mình nấu cơm ăn trước đi”

Cô nói xong muốn xuống giường, lại bị anh ngăn lại.

“Em nằm nghỉ đi, để anh.”

…… Còn chưa có biết là có mang thai hay không mà anh đã chăm sóc cô như sản phụ rồi sao?

Cô lại trở về giường, để Lục Khải Minh xuống lầu nấu cơm.

Trong phòng vẫn cứ mở ra điều hòa, kính chống đạn ngăn cách không khí trong phòng với thời tiết oi bức ở bên ngoài.

Giang Diệu Diệu không muốn đợi một mình, cắn môi, cô vẫn quyết định đi xuống hỗ trợ.

Đi vào siêu thị, cô thấy Lục Khải Minh đang đứng ở trước cửa hàng trang phục của trẻ em, lòng bàn tay anh nâng lên một đôi giày trẻ con màu trắng nho nhỏ.

Giày được đóng gói trong hộp kính trong suốt, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.

Anh rũ mắt nhìn, khóe miệng cong nhẹ lên. Trên mặt anh lộ ra một vẻ ôn nhu trước giờ chưa từng có.

Anh cũng thích trẻ con sao?

Giang Diệu Diệu đang muốn đi qua đó, lại thấy anh trả lại hộp giày lên kệ hàng, nhẹ giọng nói: “Ba cũng muốn gặp con lắm, nhưng thời điểm hiện tại thì chưa được. Cho nên ba xin con đừng tới tra tấn cô ấy.”

Cô ngơ ngẩn, bước chân dừng tại chỗ.

Một cỗ cảm xúc chua xót khó có thể miêu tả đang từ dưới đáy lòng lan tràn lên.

Giang Diệu Diệu trở lại phòng, mở cái hộp nhỏ Lục Khải Minh đưa cho cô ra xem.

Bên trong có bảy que thử và một bộ ly xét nghiệm nước tiểu còn nguyên vẹn. Cô cầm một phần vào phòng vệ sinh để kiểm tra. Làm theo hướng dẫn sử dụng trên giấy hướng dẫn. Cô đem nước tiểu tẩm lên một mặt của giấy thử, sau đó lấy ra rồi để một góc.

Sau vài phút thì cô đi xem kết quả, trên giấy thử màu trắng hiện lên một vạch màu đỏ.

Âm tính. Vậy là không có bầu.

Cô so qua rồi so lại, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Đem cất những cái còn lại để sau này còn dùng.

Cô lại gấp không chờ nổi muốn đi báo tin tốt này cho Lục Khải Minh.

Đối phương nghe xong cũng cao hứng, nhưng anh vẫn kiên trì nói: “Mấy bữa nữa kiểm tra lại thử xem sao, làm vậy cho đảm bảo. Trước lúc đó tốt nhất em đừng rời khỏi nhà. Càng không được như vừa rồi, đi nhanh như ma đuổi vậy.”

Cô ậm từ một tiếng.

“Test ra không có rồi mà anh còn lo lắng hãi hùng như vậy làm gì chứ? Yên tâm đi, vận khí của chúng ta không tốt vậy đâu.”

Anh cau mày: “Diệu Diệu.”

“… Rồi rồi, biết rồi, em sẽ cẩn thận.”

Cô cười hì hì, thò mặt lại gần nhìn vào trong nồi: “Sáng nay ăn cái gì vậy?”

Mặc dù nguyên liệu nấu ăn của hai người chỉ có mấy món cố định trong thực đơn: không phải mỳ sợi thì chính là cơm. Món ăn cũng cố định một vị bất biến, nhưng mỗi lần đến bữa ăn là Giang Diệu Diệu vẫn rất phấn khởi.

Lục Khải Minh thấy cô đã gầy đi, muốn cô ăn nhiều hơn chút. Vì vậy đã nấu một chén mì, lại làm một cái bánh nướng áp chảo.

Mặt bánh chiên đến lúc có một tầng hương thơm bốc lên, bên phía trên quét một lớp mật ong.

Giang Diệu Diệu ăn một lúc hai cái bánh, giơ ngón tay cái tán thưởng cho Lục Khải Minh.

“Anh nấu ăn ngon dễ sợ, anh luyện nấu như nào vậy?”

Bánh mới ra lò là đã bị cô ăn hết, Lục Khải Minh lại chiên tiếp, tay cầm nồi sạn nói:

“Khi còn nhỏ trong nhà không có người lớn, năm lên 3 đã biết cách dùng lò than. Từ đó anh bắt đầu tự làm đồ ăn vặt. Sau đó lại vào trường học nội trú, nhà ăn nấu quá dở, trường học lại ở vùng ngoại thành, cực kỳ hẻo lánh. Xung quanh cũng không có tiệm cơm. Suốt giai đoạn tuổi dậy thì, tối nào bụng anh cũng đói chịu không nổi. Anh với mấy người bạn học thường trèo tường ra ngoài vào trong rừng dựng bếp nhóm lửa nướng trứng chim.”

Giang Diệu Diệu nghe thấy vậy, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh nhóc Lục Khải Minh 13-14 tuổi, vừa nhỏ vừa gầy cùng với mấy bạn học cũng gầy như khỉ ốm, nhân lúc trời tối nhảy ra khỏi tường cao. Các thiếu niên giống như ăn uống gió đông, chạy băng băng qua đồng ruộng và đồi non, đến rừng cây cùng nhau tranh đoạt mấy cái trứng chim nho nhỏ.

Bỗng dưng cô cảm thấy hơi đau lòng, cầm cái bánh còn chưa kịp ăn lên tay đưa đến miệng của anh.

Lục Khải Minh hỏi: “Làm gì vậy?”

“Đút anh ăn. Anh làm đầu bếp, công việc vất vả, công lao càng lớn. Hì hì.”

Giang Diệu Diệu vừa nói chuyện vừa đánh giá đôi vai to lớn cùng đôi chân thon dài kia của anh. Thật sự khó có thể tưởng tượng làm sao anh có thể cao lớn như vậy khi trưởng thành trong hoàn cảnh gian nan thiếu thốn như thế.