Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 172




Lão Bạch bản tính đã hung hăng, lỡ như túm được một đứa cũng hung dữ nữa, chỉ sợ mỗi ngày đều có huyết án.

Vẫn phải xem xét kỹ.

Chiều hôm nay Giang Diệu Diệu kéo Lục Khải Minh chơi trò chơi, họ đến phòng của chim, mở cái cửa sổ nhỏ ra nhìn vào.

Lão Bạch ngồi xổm trong một góc ngủ, trong lỗ mũi phát ra thanh âm thầm thì, giống đang ngáy ngủ.

Hai người rón ra rón rén mà đi vào, đóng cửa lại, sau đó bắt nó.

Lục Khải Minh chân tay mau lẹ, đảm nhiệm chủ lực. Bước vài bước đã đến được trước mặt của nó, cong lưng xuống định chộp một cái. Tức thì nó mở to mắt cảnh giác, đập cánh bay lên trời, đậu lên bóng đèn trên tầng thượng không chịu xuống.

Bóng đèn có điện, lỡ như điện bị rò ra giật nó c.h.ế.t thì rất đáng tiếc. Như vậy thì uổng phí công sức nuôi dưỡng bấy lâu nay.

Giang Diệu Diệu vội vàng giơ lên đôi tay, bày ra dáng vẻ vô hại dẫn dắt nó.

“Lão Bạch, xuống dưới được không? Bọn tao không bắt mày đâu, chỉ muốn nhìn mày thôi à.”

Lục Khải Minh cười lạnh nghĩ thầm: Miệng lưỡi đàn bà đúng là giỏi lừa gạt.

Lão Bạch chớp chớp mắt, vẫn bất động.

Cô lấy từ trong túi nửa thanh giăm bông đã chuẩn bị từ trước giơ lên quơ quơ.

Nó nhịn không được, bị đồ ăn dụ dỗ liền bay xuống đáp lên cánh tay của cô.

Hai người lập tức tụm lại nghiên cứu.

Lông chim? Nhìn không ra thật.

Quạ đen ở đâu cũng đen thùi như nhau, làm sao biết con nào đực cái bây giờ?

Miệng móng vuốt? Đều sắc bén như dao, nếu cào lên mặt thì chắc chắn sẽ bị hủy dung.

Hai người đều cảm thấy lão Bạch tương đối giống con đực, nhưng với động vật mà nói, thiên tính làm mẹ thường khiến cho con cái hung dữ và to lớn hơn con đực, giống như sư tử, gà mái, vân vân. Cho nên cũng không xác định được.

Cuối cùng chỉ còn lại cơ quan sinh dục.

Giang Diệu Diệu nhìn về phía Lục Khải Minh, người phía sau lắc đầu.

Cô đành phải hít sâu một hơi, vạch lông đuôi của lão Bạch ra xem. Đây cũng là lần đầu tiên Giang Diệu Diệu xem m.ô.n.g chim ở khoảng cách gần.

Phía dưới lông đuôi là một cái lỗ nhỏ, hẳn là bộ phận dùng để bài tiết.

Trừ cái này ra…… Không có cái gì khác nữa???

Cơ quan s.i.n.h d.ụ.c đâu?!

Hai người tôi nhìn anh anh nhìn tôi rồi phát ngốc.

Lục Khải Minh nghĩ nghĩ, đột nhiên duỗi tay đi sờ bụng nó.

Lão Bạch đang đắm chìm trong mỹ vị bị quấy nhiễu, kêu một tiếng định đập cánh bay đi.

Giang Diệu Diệu vội vàng ôm nó vào trong ngực, kiên nhẫn mà trấn an nó, để cho Lục Khải Minh sờ cẩn thận.

Anh nhíu chặt hai hàng lông mày, từ từ sờ tiếp từng tấc từng tấc, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, tay còn run lên một chút.

Cô vội hỏi: “Sao vậy?”

Anh không nói lời nào, tiếp tục dùng ngón tay cái ấn ấn bụng chim.

“Oa ——”

Lão Bạch há mồm kêu một tiếng, trong tay Lục Khải Minh xuất hiện một quả trứng màu xanh xám đốm nâu.

Trứng không lớn, nhỏ hơn so với trứng gà bình thường, khi nằm trên bàn tay to của Lục Khải Minh khiến nó thoạt nhìn càng nhỏ.

Giang Diệu Diệu vẫn không kềm chế được mà kích động. Đã nửa năm rồi, cô mới lại thấy được trứng! Hu hu……

Có thể đẻ trứng hiển nhiên là chim mái, hai người lấy nửa cây giăm bông khen thưởng cho nó, đem nó thả lại phòng. Họ trở lại phòng thương lượng xem xử lý quả trứng này như nào.

Nếu muốn tiếp tục phát triển lâu dài như này thì giữ lại quả trứng này chờ sau này đem tất cả trứng ấp thành chim con thì rất có lợi.

Chỉ là lão Bạch không có chim trống bên cạnh, cũng không biết là trứng này đã được thụ tinh hay chưa.

Nếu chưa thụ tinh mà giữ lại ấp thì trứng này sẽ hỏng, quá lãng phí.

Quan trọng nhất chính là… Bọn họ rất tưởng nhớ mùi vị của trứng.

“Ăn luôn đi.” Giang Diệu Diệu nói: “Làm trứng chiên, mỗi người một nửa.”

“Trứng chiên thì ít quá, ăn không đủ.” Lục Khải Minh thực buồn rầu.

“Vậy làm sao bây giờ? Chỉ có một quả trứng, làm sao cũng không được hai cái.”

Anh vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày: “Chưng cách thủy đi.”

“Được thôi.”

Giang Diệu Diệu nuốt nước miếng, đi tìm chén.

Năm phút sau, trứng chim ra lò.

Từ một quả trứng nhỏ biến thành nửa chén canh trứng vàng nhạt.

Mùi hương trong trí nhớ tràn ngập trong khoang mũi, tay cầm muỗng của cô run lên vì kích động.

Đang muốn ăn thì Giang Diệu Diệu bỗng không cắm muỗng xuống, khẽ cắn môi, đem trứng đẩy cho Lục Khải Minh.

“Hay là anh ăn đi, em không ăn nữa.”

Anh cảm thấy ngoài ý muốn: “Em trúng tà à?”

“Trước đó anh cũng rất vất vả, để anh ăn. Em nói……”

Cô vốn định nói cô sẽ không ăn miếng nào hết. Nhưng thật sự không buông bỏ được, vì thế nói: “Để lại một miếng cho em nếm cho có vị là được.”

Lục Khải Minh cười nhạo.

“Đừng nói bản thân đáng thương như vậy chứ.”

“Nghiêm túc mà!”

Anh nghi ngờ nhìn cô, “Em xác định để cho anh ăn?”

“Ừ.” Cô gật đầu: “Người có cống hiến cao thì đáng được hưởng thêm nhiều một chút.”

“Thôi được rồi…” Lục Khải Minh thở dài, cầm lấy chén.

Giang Diệu Diệu quay mặt đi, miễn cho chính mình đau lòng hối hận.

Giây tiếp theo, cái chén bị đẩy tới trước mặt cô, cô thoáng nhìn qua thấy Lục Khải Minh cười cong cong đôi mắt.

“Anh đây càng muốn chia sẻ với em.”

“…… Vì sao?”

“Bởi vì anh yêu em.”

“……”

Bình tĩnh xem xét, trứng chim không ngon bằng trứng gà mà còn tanh nữa.

Nhưng Giang Diệu Diệu còn vui hơn được ăn Mãn Hán toàn tịch(*), tươi cười xán lạn như một đóa hoa.

Chú thích:

Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh): hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.