Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 159




Mỗi người bọn họ đều mang theo s.ú.n.g nên không mặc quần áo bảo hộ. Thứ đó giờ vô dụng đối với zombie. Thời tiết rất nắng nóng ăn mặc kín quá rất dễ bị cảm nắng.

Trước khi đi ra ngoài, cô đã để ý đến Giang Nhục Nhục.

Con chó mập này đại khái cảm giác được bọn họ sắp có hành động khác thường, vì vậy vẫn luôn bất an chạy vòng quanh bọn họ.

Giang Diệu Diệu ngồi xổm trước mặt nó, nhẹ giọng nói “Mày không được chạy ra ngoài đâu đấy, bọn tao đi ra ngoài ngày mai sẽ trở về, mày ở trong khách sạn trông nhà được không? Tao sẽ chuẩn bị đồ ăn nước uống để trong phòng cho mày, đừng chạy lung tung."

Giang Nhục Nhục l.i.ế.m chóp mũi của cô, cô cười hai tiếng, bế nó đi vào phòng ngủ.

Lục Khải Minh mang theo nước và thức ăn đi theo sau.

Giang Diệu Diệu bế con ch.ó vào trong phòng, đổ nước và thức ăn vào chén cho nó, đứng dậy nói: "Đi thôi."

Lục Khải Minh gật đầu, bước ra ngoài trước.

Cô đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đột nhiên lạch cạch một tiếng cửa đóng lại!

Cô nhanh chóng nắm lấy tay nắm cửa cố gắng xoay nó, nhưng không thể mở được.

Rõ ràng cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Giọng của Lục Khải Minh ngoài cửa vọng vào.

"Xin lỗi, anh nghĩ em ở lại đây sẽ an toàn hơn, một mình anh vẫn có thể tìm được dầu diesel, em ở đây chờ anh về."

"Lục Khải Minh! Lục Khải Minh!"

Cô hét lên, nhưng bên kia không trả lời, tiếng bước chân ngày càng xa.

Máy điều hòa vẫn đang thổi, thổi đi không khí oi bức, nhưng không thể thổi được lửa giận trong lòng cô.

Nói không giữ lời, đồ đàn ông thối!

"Nhục Nhục, sau này đừng ôm chân hắn nữa, cứ tè thẳng vào chân hắn, tiểu một lần tao thưởng cho mày một cây giăm bông!"

Tuy Giang Nhục Nhục nghe không hiểu, nhưng nó biết cô ở lại đây cùng với nó, vẫy vẫy đuôi rất vui vẻ.

Giang Diệu Diệu chạy đến cửa sổ để xem Lục Khải Minh đi ra ngoài như thế nào.

Các hành lang đều được ngăn bằng ghế, một mình anh dọn chúng chắc phải dọn cả nửa ngày.

Cửa sổ siêu thị được mở ra, một sợi dây dài được ném và treo ngoài cửa sổ trên tầng 15.

Lục Khải Minh từ bên trong đi ra, dùng chân giẫm lên tường, nắm lấy sợi dây, đóng cửa sổ, sau đó bắt đầu đi xuống.

Mặt trời nóng đến mức Giang Diệu Diệu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng qua cửa sổ.

Dưới ánh nắng chói chang, anh vác theo một bao tải, lảo đảo lắc từ từ đi xuống.

Không bao lâu, một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi sảnh tầng một dưới ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt đi về phía cây xăng.

"Này!"

Giang Diệu Diệu hét lên, chắc là anh không nghe thấy, bóng dáng nhanh chóng mất hút.

Tức c.h.ế.t mất! Tức c.h.ế.t đi được! Anh ta là loại người gì chứ!

Cô bực bội ngồi bệt xuống sàn, ôm con ch.ó nhỏ mập mạp ngơ ngác. Lúc giữa trưa, cô dùng bếp điện nấu mì, trong vô thức đã nấu hai phần ăn, giật mình nhớ ra trong lòng cảm thấy đau xót.

Lục Khải Minh hiện đang ở đâu?

Có nóng hay không? Đã ăn uống gì chưa?

Nếu gặp phải nhiều zombie s.ú.n.g bị hết đạn, cưa máy cũng hết điện thì phải làm sao?

Cô lo lắng đến mức ăn không nổi, nằm bò trên cửa sổ biến thành hòn vọng phu.

Mau trở về nhé, sao còn chưa trở về?

Cô không cần điện, cũng không cần điều hoà, cô chỉ muốn ở lại bên cạnh anh.

Ánh nắng chói chang làm cay mắt người ta.

Ngồi ngây ngốc ở chỗ này cũng không giúp ích được gì, không bằng tìm chút gì đó để làm.

Giang Diệu Diệu nhớ đến món mì ý lúc trước Lục Khải Minh đã nấu cho cô ăn, dựa vào hương vị trong trí nhớ nấu lại một lần.

Cô mất cả tiếng đồng hồ để làm được nó nhưng cô rất hài lòng với thành quả của mình.

Cô chọn một chiếc đĩa thật đẹp để đổ mì ra, trên bàn được đặt một chiếc khăn ăn, bày biện d.a.o nĩa, cắt giăm bông thành từng miếng nhỏ hình mặt cười, trang trí ở xung quanh đĩa.

Bây giờ đã là năm giờ chiều, ánh nắng dần dịu lại.

Có lẽ là Lục Khải Minh sắp trở về rồi chăng?

Buổi trưa anh chỉ ăn bánh quy, nếu trở về thấy mì sợi trên bàn chắc sẽ lao vào ăn ngay.

Mì hơi cay, cô mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước lạnh, mở sẵn nắp rồi đặt cạnh đĩa đồ ăn.

Chuẩn bị xong xuôi, Giang Diệu Diệu ôm con ch.ó lại tiếp tục chờ.

Hoàng hôn rải xuống trên những ngọn đồi phía tây làm cho ánh nắng chiều thật lộng lẫy.

Cô nhìn ánh sáng từ từ tắt dần, căn phòng từ sáng đến tối mịt đến nỗi không còn thấy rõ năm ngón tay.

Lục Khải Minh vẫn chưa trở lại.

Giang Nhục Nhục ngọ nguậy trong lòng cô, Giang Diệu cảm thấy bất an.

Chẳng lẽ Lục Khải Minh thật sự đã xảy ra chuyện?

Cô không thể đợi thêm được nữa.

Giang Diệu Diệu nghĩ đến cảnh anh mở khóa ngày hôm đó, cô tìm được một con d.a.o gọt hoa quả, thử bắt chước theo anh.

Nhưng nhìn Lục Khải Minh làm rất nhẹ nhàng, dường như không cần tốn nhiều sức, lấy con d.a.o nhỏ thọc vào lỗ khoá, nhưng cô chọc chọc nửa ngày, chỉ để lại mấy vết xước mờ mờ.

Cô không tin!

Cùng là tay, tại sao cô lại không làm được?

Giang Diệu Diệu càng nỗ lực cạy khoá, Giang Nhục Nhục đang ngồi phía sau đột nhiên sủa ầm lên.

Cô dừng lại cẩn thận lắng nghe.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, từ xa đến gần.