Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 132




Áo của Lục Khải Minh bị ướt hết dính sát vào người thật khó chịu, anh thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, khô ráo.

Giang Diệu Diệu lấy khăn lau người đứng nhìn anh.

Vốn dĩ cô muốn xem vết thương của anh có vấn đề gì không, ai biết anh cởi áo phông ra, nháy mắt đưa tình.

"Anh đẹp trai không? Có phải em yêu anh nhiều hơn rồi không?"

"... Nếu lòng ảo tưởng có thể làm đồ ăn, thì lòng ảo tưởng của anh có thể nuôi sống toàn bộ mọi người còn sống sót trên thế giới này đấy."

"Tại sao anh lại phải nuôi bọn họ? Anh chỉ muốn nuôi em thôi, đồ con lợn ngốc."

"Buồn nôn quá đi!!!"

"Đồ heo ngu ngốc?"

"Biến, cút xa ra chỗ khác cho bổn cung."

Giang Diệu Diệu từ bỏ việc giao tiếp với con người cuồng tự luyến này, quay lại ghế nằm, cầm lấy chai trà sữa chưa uống xong lắc lắc, vẻ mặt buồn bã.

Trà sữa chỉ còn nửa chai, đồ ăn và nước uống cũng không còn nhiều.

Trong thành phố thật ra không thiếu nước, nhưng cô không biết trong nước có vi trùng hay không, ở đây cũng không có máy lọc, nếu uống xong mà gặp xui xẻo liền đi đời nhà ma.

Lục Khải Minh thay quần áo ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

"Chúng ta chuyển nhà đi"

“Bây giờ ư?” Giang Diệu Diệu ngồi bật dậy.

"Đúng, hôm nay thời tiết tốt, chúng ta dọn lên siêu thị tầng hai mươi đi."

Trong đó có đồ ăn thức uống, có đồ đạc và quần áo, đáp ứng được hầu hết các nhu cầu cuộc sống của bọn họ, không được lãng phí.

Giang Diệu Diệu cũng rất tán thành ý kiến ​​của anh, cô thu dọn đồ đạc, cùng Giang Nhục Nhục tiếp tục leo lên cầu thang.

Chân của Lục Khải Minh gần như đã lành, tốc độ hành động cũng tăng lên rất nhiều, bọn họ leo lên tầng hai mươi chỉ mất chừng một hai giờ đồng hồ.

Giang Diệu Diệu đang định mở cửa, Lục Khải Minh lắc đầu, cầm lấy cưa điện của cô, đi vào trước.

Cô không yên tâm, theo sát sau lưng anh.

Cả hai người đều trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến, đẩy cửa ra…Nhưng lại bị một cỗ mùi hôi bên trong xông thẳng vào mặt, đến nỗi hai người không tài nào ngửi nổi, vội vàng đóng cửa lại.

"Khụ khụ…khụ khụ…"

Giang Diệu Diệu choáng váng, cô liên tục ho khan một lúc sau mới đỡ hơn.

"Đây là phòng chứa khí độc sao?"

Sở dĩ siêu thị tầng dưới không sao là bởi vì khi mạt thế bùng nổ mọi người đã chạy vào đây lấy đi rất nhiều đồ vật, nên không còn nhiều đồ bị hư thối. Nhưng siêu thị này nằm ở tầng 20 của tòa nhà, lúc chạy trốn hầu hết mọi người đều không để ý tới, nên trong đó tồn rất nhiều đồ vật để lâu bị thối rữa.

Đã nửa năm không có ai vào bên trong, không khí không thoát ra được ủ liên tục, không cần nói cũng biết mùi hôi thối đến cỡ nào, trong không khí có rất nhiều chất độc, vừa rồi bọn họ chẳng qua chỉ mới hít phải hai hơi mà trong đầu đã xuất hiện ảo giác, nhớ tới mẹ và rất nhiều kỉ niệm thời thơ ấu.

Lục Khải Minh cũng ho sặc sụa, mở chai nước khoáng uống hết một nửa, đưa nửa còn lại cho cô rồi nói: "Chúng ta phải mở cửa phòng ra để thông thoáng khí."

"Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu?"

Nếu đứng ở cửa thật sự sẽ bị hun đến c.h.ế.t mất.

"Đi xuống lầu tránh đi."

Hai người lại thu dọn hành lý chuẩn bị xuống lầu, trước khi đi phải mở cửa phòng ra để thông khí.

Mới nãy bọn họ vừa mới chịu tra tấn mùi hương, nên bây giờ không ai muốn lại thử thách sức chịu đựng của mình.

Giang Diệu Diệu: "Anh mạnh mẽ, phản ứng nhanh, thân thể lại cường tráng. Anh làm đi."

Lục Khải Minh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em cẩn thận lại nhạy cảm, có thể cảm giác được nguy cơ, em đi đi."

Giang Diệu Diệu: "Chân anh thật dài lại đẹp trai, là hình mẫu lý tưởng để trở thành anh hùng, anh đi đi."

Lục Khải Minh: "Em xinh đẹp lại tốt bụng, đương nhiên lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh vì nghĩa lớn."

Hai người lần lượt tán dương lẫn nhau, nhưng ai cũng không thể thuyết phục đối phương thay mình tiến vào chỗ chết.

Giang Diệu Diệu chuyển ánh mắt nhìn Giang Nhục Nhục đang ngồi trên mặt đất giơ chân gãi ngứa.

"Nhục Nhục, mày…"

Giang Nhục Nhục khẽ kêu một tiếng chạy một mạch xuống lầu, đầu cũng không ngoảnh lại, y như bị ma đuổi vậy.

Giang Diệu Diệu nhìn cái m.ô.n.g nhỏ đầy thịt của nó vì chạy nhanh mà lắc qua lắc lại, bất lực, ngẩng đầu nhìn Lục Khải Minh nói: "Chơi oẳn tù tì đi."

Đây là phương pháp công bằng nhất trong lúc này. Lục Khải Minh đồng ý, chỉ một lát đã phân định thắng thua, cây kéo của anh đã đánh bại chiếc lá của Giang Diệu Diệu.

Bả vai Giang Diệu Diệu rũ xuống, vẻ mặt chán nản giao hành lý trong tay cho anh.

"Haizz, anh xuống lầu trước đi, em sẽ theo sau."

Lục Khải Minh nhướng mày hỏi: "Em thật sự không muốn mở cửa sao?"

Giang Diệu Diệu uể oải nói: "Còn phải hỏi sao? Quên đi, có chơi có chịu, anh xuống trước đi."

Anh đứng yên đó, nhìn cô một lúc rồi đột nhiên dí mặt mình sát vào mặt cô.

Cô cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Anh làm gì đấy, muốn em đánh anh à?"

"Hôn anh một cái, anh thay em mở cửa."

"…Hâm à, uống thốc đi!"