Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 111




"Nếu tôi sống sót, tôi sẽ ngủ với em. Tôi thật sự rất thích em."

Giang Diệu Diệu bật khóc, chỉ hận mình không phải nữ siêu nhân, mặc nội y bay lên trời, đập tan tất cả zombie trên toàn thế giới để người đàn ông này có thể sống sót.

Lục Khải Minh kiên trì đến mức Giang Diệu Diệu đành phải ôm chó con về phòng.

Nhưng mà cô không tài nào ngủ nổi, nếu Lục Khải Minh chết, cô cũng không thể một thân một mình sống tiếp được.

Thay vì tiếp tục lo lắng, sợ hãi, thà rằng dũng cảm chiến đấu đến cùng!

Cô lục tìm mọi thứ có thể dùng được, d.a.o làm bếp, dây thừng, ga trải giường, bật lửa và một xô dầu ăn.

Nếu thực sự không còn hy vọng sống, cô sẽ phóng hỏa thiêu trụi nơi này.

Để tự giải thoát cho mình, và cũng là giải thoát cho những cái xác không hồn kia.

Giang Diệu Diệu ngồi trên giường, xung quanh là mớ đồ vật bày la liệt, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh ở phòng bên cạnh, đề phòng nếu như có chuyện gì cô có thể kịp thời chạy qua hỗ trợ anh.

Nhưng mà đã nửa tiếng trôi qua, cô chỉ nghe được tiếng bước chân của con zombie, không hề có tiếng đánh nhau.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.

Chẳng lẽ con zombie bị nhốt, không thể mở cửa đi ra ngoài sao?

Cô ấy phải đi xem một chút.

Giang Diệu Diệu bước xuống đất, một tay xách chai dầu, tay kia cầm con dao, theo sau là Giang Nhục Nhục đang cụp đuôi sợ hãi.

Nhưng khi cô chạm vào tay nắm cửa định mở cửa đi ra ngoài, thì cô phát hiện ra cửa đã bị khóa!

“Lục Khải Minh? Lục Khải Minh?"

Trong phòng tối om, cô không dám gọi lớn tiếng, đè thấp giọng kêu lên.

Không hề có tiếng đáp lại, hiển nhiên anh không muốn trả lời cô.

Anh nhốt cô ở đây để làm gì? Anh chắc chắn biết cô sẽ không chạy trốn, vậy mà còn cố tình nhốt cô ở đây không cho cô ra ngoài?

Chẳng lẽ anh muốn một mình đối phó với lũ zombie sao?

"Lục Khải Minh, mở cửa!"

Giang Diệu Diệu ép sát người vào cánh cửa quay mặt ra ngoài gọi, giọng nói có chút nài nỉ.

Lục Khải Minh vẫn phớt lờ cô, vài phút sau phòng bên cạnh truyền đến tiếng tông cửa rất mạnh, hoàn toàn át đi tiếng nói của Giang Diệu Diệu. “Loảng xoảng, loảng xoảng”...Tiếng zombie liên tục tông mạnh vào cửa chừng mười mấy phát, cuối cùng rầm một cái cửa đổ sập xuống, cô rõ ràng còn nghe được tiếng rên nặng nề của Lục Khải Minh.

Giang Diệu Diệu gấp đến độ như kiến bò trên chảo dầu, cô ở trong phòng đi tới đi lui không dừng lại được.

Cô thử cạy khoá cửa, Giang Diệu Diệu cầm con d.a.o trong tay hì hục một lúc lâu, nhưng mà thay vì nạy được khoá thì cô lại cắt trúng vào tay.

Cô muốn trèo ra ngoài từ cửa sổ, nhưng mà khi vừa vén màn cửa lên Giang Diệu Diệu đã nhìn thấy trong sân lúc nha lúc nhúc toàn là đầu zombie.

Cô vội vàng đóng cửa lại, nhưng tiếng đánh nhau ở phòng bên cạnh vẫn không ngừng vang lên, cô dường như có thể tưởng tượng ra cảnh mà đám zombie xé xác Lục Khải Minh thành từng mảnh một.

Sao anh lại ngốc như vậy…

Giang Diệu Diệu nhìn chai dầu ăn và bật lửa đang cầm trên tay.

Cô mở nắp đổ dầu ăn xuống nền nhà, vừa định đốt thì bất ngờ cửa phòng bị gõ.

Lục Khải Minh đứng ở cửa thở hổn hển thấp giọng nói: "Đừng đi ra, tôi chưa chết."

Cô vui mừng khôn xiết, chạy ra cửa hỏi: "Anh vẫn ổn chứ? Mở cửa ra mau để tôi giúp anh một tay, được không?"

Lục Khải Minh lại im lặng, ngoài cửa vang lên những tiếng kêu đing đing đang đang, những tiếng kêu của zombie vang lên đinh tai nhức óc làm da đầu người ta tê dại.

Giang Diệu Diệu không dám đốt lửa, nếu Lục Khải Minh có thể không chết, nhưng lại vì cô mà chết, thì không phải là do cô hại c.h.ế.t anh hay sao?

Nhưng cô không thể thoát ra được, Giang Diệu Diệu nghiến răng nhìn tay nắm cửa, tiếp tục cạy.

Cửa chính của biệt thự được làm bằng gỗ đặc, khóa cửa cũng là loại chắc chắn nhất, điều này cô không biết, cạy cả nửa ngày cũng cạy không được.

Cô đổi ý bê một chiếc ghế lên đập mạnh vào cửa.

Bên ngoài vẫn đánh nhau kịch liệt, nhưng lại không có con zombie nào để ý đến cô.

Giang Diệu Diệu gấp đến độ muốn khóc.

Đang yên đang lành xây cửa chắc như vậy để làm gì chứ? Người bên ngoài không vào được nhưng cô cũng không ra được.

Rốt cuộc Lục Khải Minh thế nào rồi, thật gấp c.h.ế.t đi được.

Cái ghế này không xài được, cô muốn đổi cái khác nhưng vừa nhấc chân lên lại phát hiện đế giày trơn trượt.

Cô ngồi xổm xuống xem xét, một mùi m.á.u tanh nồng nặc xông vào phòng.

Giang Diệu Diệu đưa tay sờ sờ, có một vũng m.á.u ấm áp từ khe cửa chảy vào phòng.

Máu của zombie không có độ ấm màu sắc, cũng không đỏ tươi như vậy. Vậy m.á.u này chỉ có thể là...

Trái tim cô như bị bóp nghẹt, đau đến mức thở không ra hơi, cô nhìn về phía cửa nói: "Lục Khải Minh, làm ơn mở cửa ra đi mà, anh có nghe tôi nói không..."