Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 110




Cuối cùng thì ban ngày chẳng qua chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi, tối đến nguy hiểm vẫn luôn rình rập.

Chúng nó vẫn chưa tìm được kẽ hở, nếu không thì muốn xông vào đây chỉ cần một giây.

Lục Khải Minh ném thuốc vào ngăn kéo, trong bóng tối anh nhìn cô.

"Cô có cái gì muốn làm nhưng chưa kịp làm không?"

"Muốn làm nhưng chưa kịp làm ư? Rất nhiều."

"Chưa làm giàu, chưa cắt mắt hai mí, chưa triệt lông toàn thân."

Chưa kịp mua đôi giày cao gót mà cô thích, chưa kịp ăn món phật nhảy tường, chưa được làm công việc cô yêu thích.

Còn chưa kịp yêu đương, chưa kịp kết hôn, chưa kịp chụp ảnh cưới thật đẹp.

Chưa kịp sinh con, chưa kịp đưa con đi chơi, chưa kịp nhìn nó lớn lên.

Giang Diệu Diệu che mặt không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô muốn c.h.ế.t thật thống khoái, nghĩ nhiều như vậy chỉ làm cho cô thêm lưu luyến tương lai.

Đôi vai nhỏ bé trong bóng tối khẽ run lên.

Lục Khải Minh mím môi, khe khẽ vuốt lưng cô.

"Tôi cũng đã rất nhiều lần nghĩ mình chắc chắn phải chết, nhưng không phải tôi vẫn sống đến bây giờ sao? Tôi không phải cô, không có cách nào cảm nhận được cảm giác của cô, nhưng mà bất kể như thế nào, còn sống mới còn cơ hội làm chuyện cô muốn làm. Nếu c.h.ế.t rồi thì không làm được gì nữa cả, cô nhìn những người bên ngoài xem, nếu bọn họ có cơ hội nhất định sẽ bất chấp tất cả để chạy trốn."

Giang Diệu Diệu im lặng thật lâu, lâu đến nỗi anh cho rằng cô đã ngủ rồi, cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ.

Cô đột nhiên ngồi bật dậy, không nói lời nào cứ thế cởi quần áo.

Lục Khải Minh nhíu mày: "Cô nóng lắm à?"

"Lục Khải Minh, anh có thích tôi không?"

"Hả?"

"Trả lời tôi!"

"Ừm... cái này..."

"Thích là thích, không thích là không thích, có cần suy nghĩ lâu như vậy không?"

Anh lập tức trả lời: "Tôi thích cô."

Có đôi khi cũng rất chán ghét, nhưng phần lớn là thích nhiều hơn, bởi vậy anh tình nguyện bao dung một vài khuyết điểm nhỏ của cô.

Giang Diệu Diệu cởi bỏ mảnh quần lót cuối cùng, ném lên người anh.

"Vậy thì đừng nhiều lời nữa, đến đây đi.

"Phốc... khụ khụ, đến, đến cái gì?"

"Có thể ngày mai tôi sẽ chết, tôi không muốn trước khi c.h.ế.t chưa từng thử qua dù chỉ một lần."

Giang Diệu Diệu nắm lấy áo phông của anh muốn giúp anh cởi áo.

Lục Khải Minh sợ đến nỗi không ngừng lùi về sau, ỷ vào cánh tay dài ngăn cô lại. "Cô bình tĩnh, đừng gấp."

"Không phải anh bảo tôi nghĩ đến chuyện tôi muốn làm sao? Đây là chuyện duy nhất có thể làm ngay bây giờ."

Anh có dáng người chuẩn, chân dài, khuôn mặt điển trai, tính tình đàng hoàng.

Về phần độc miệng... Dù sao thời điểm đó cũng không cần mở miệng nên không thành vấn đề.

Giang Diệu Diệu cố chấp cởi quần anh, Lục Khải Minh dùng tay che lại chỗ đó, vội vàng lăn xuống giường, đứng trên sàn nhà nói: "Chúng ta không thể, bởi vì... chúng ta không có bao cao su, đúng! Không có bao cao su."

Sắp c.h.ế.t tới nơi rồi, còn cần bao cao su làm gì nữa chứ?

Mắt Giang Diệu Diệu trợn trắng, sau đó cô cũng đi xuống giường.

Lục Khải Minh thật muốn khóc, anh không thể đẩy cô ra cũng không thể thoát khỏi cô, chẳng lẽ chỉ có thể phó mặc cho số mệnh sao?

Ý niệm mới chỉ bất chợt loé lên trong đầu, bỗng nhiên vang lên tiếng thuỷ tinh vỡ.

Rất gần, hình như là ở phòng bên cạnh.

Giang Diệu Diệu đột ngột dừng lại động tác đè thấp thanh âm, nói.

"Có người lạ đột nhập?"

"Chờ tôi một chút, tôi đi xem."

Lục Khải Minh bước nhanh ra ngoài.

Giang Diệu Diệu lôi ra cái cưa nhỏ dưới gầm giường bám sát theo anh.

Cả hai không một mảnh vải che thân, lần mò trong bóng tối đi sang phòng bên cạnh.

Vì sự an toàn, họ đã khóa hết cửa của những căn phòng không sử dụng đến, Lục Khải Minh thận trọng áp tai vào cửa lắng nghe một lúc, quay đầu lại thì thầm: "Là zombie!"

Phải làm sao đây? Lao vào đánh nhau sống c.h.ế.t với nó hay sao?

Cửa sổ đã bị phá vỡ, nếu những zombie khác nghe thấy tiếng động chạy vào, chẳng phải bọn họ xong rồi sao?

Nhưng mà ai có thể biết được cái cửa gỗ này còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa chứ?

Giang Diệu Diệu còn đang vò đầu bứt tai nghĩ cách, Lục Khải Minh đột nhiên cầm lấy cưa máy từ trong tay cô, nhìn về phía cửa nói: "Tôi ở đây canh chừng, cô về phòng ngủ đi."

…Kể cả dây thần kinh của cô có dày như dây cáp đi chăng nữa thì cũng không thể ngủ vào lúc này.

"Đùa gì vậy?"

"Tôi không đùa."

Giọng anh trầm thấp: "Tôi ở đây canh giữ. Nếu zombie xuất hiện, tôi sẽ ra hiệu. Cô lập tức chạy ra ngoài, lên xe đạp chạy thật nhanh, cũng đừng ngoảnh lại."

"Bên ngoài khắp nơi đều có zombie, tôi có thể đi đâu được chứ?"

"Một khi chỗ này có đánh nhau, tôi sẽ bật đèn lên, đến lúc đó lũ zombie chắc chắn sẽ bu lại đây, khi đó cô hãy thừa cơ chạy thoát.”

Giang Diệu Diệu nhìn anh, mũi đau xót, trong hốc mắt ẩm ướt.

"Lục Khải Minh..."

"Đi đi."

Anh nhìn cô cười cười, bởi vì trời quá tối cũng không biết cô có nhìn thấy hay không.