Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 109




Giang Diệu Diệu đỏ mặt, chạy tới giật lấy, giấu trong n.g.ự.c nói: “Tôi là người trưởng thành, xem truyện người lớn thì sao chứ? Anh quản được sao?"

"Nếu cô muốn cứ nói thẳng với tôi là được, tôi tình nguyện chịu ấm ức một chút thoả mãn cô, cần gì phải tự mình chìm trong tưởng tượng chứ?"

Lục Khải Minh cợt nhả nhướn mày.

Mặt Giang Diệu càng lúc càng đỏ, chửi thầm anh, tiếp tục nâng nệm lên.

Lục Khải Minh đặt m.ô.n.g ngồi xuống, đọc to một đoạn trong sách.

"Ánh mắt của anh ta sắc như chim ưng, trực tiếp đánh thẳng vào lòng người. Cơ bụng tám múi thẳng tắp, đường nét nhân ngư tuyến hai bên chạy dọc xương sườn nhìn thật khoẻ khoắn, nơi nào đó phía dưới mạnh mẽ to lớn khiến cô nhìn đến mặt đỏ tim đập.

Đừng lại đây! Cô ta thốt lên. Anh cười giễu cợt, chặn đường cô, bờ môi mỏng phun ra những lời nói kinh tâm động phách.

Cô gái, cô có biết cô đang đùa với lửa hay không?... "

Giang Diệu Diệu nghe đến đây, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, cô đẩy anh ra.

"Tránh sang một bên."

Lục Khải Minh nói: "Tại sao cô lại lật nệm của tôi? Không có gì bên dưới đâu, nên cô không cần phải tốn công sức làm gì."

"Có hay không phải xem mới biết được, tránh ra, nếu anh không tránh có nghĩa là có tật giật mình."

Anh hừ hừ hai tiếng, đi được vài bước, đột nhiên quay lại hỏi: "Để tôi cho cô xem thế nào mới là cơ bụng chân chính, cô thấy sao?"

Giang Diệu Diệu càng khẳng định ở phía dưới chắc chắn có giấu thứ gì đó, cô cười lạnh dùng hết sức để nâng nệm lên.

Bên dưới lộ ra vài gói đồ ăn vặt, Lục Khải Minh lúng túng nắm lấy cánh tay cô giải thích.

"Khe hở giữa nệm và đầu giường lớn quá, mấy cái này rớt xuống đây từ lúc nào tôi cũng không biết."

Cô hét lớn một tiếng dùng toàn bộ sức lực dựng cả tấm nệm lên.

Có cả tá gói đồ ăn vặt bên dưới, mứt hoa quả, sô cô la, thịt lợn khô, thịt bò khô, v.v., nhiều đến nỗi có thể mở được cả một quầy bán đồ ăn vặt.

Giang Diệu Diệu khoanh tay trước n.g.ự.c hỏi: "Anh còn gì để nói không?"

"Tôi đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, buổi tối cần bổ sung năng lượng."

"Anh đã cao bằng này rồi còn đòi cao nữa, muốn đụng tới trần nhà chắc"

Giang Diệu Diệu mang tới một cái túi, gom hết đồ ăn vặt bỏ vào trong, lạnh lùng nói: "Toàn bộ tịch thu sung vào công quỹ." .

||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||

Lục Khải Minh đứng chắn ở cửa phòng, không cho cô đi ra ngoài.

"Ít nhất cũng phải để lại cho tôi mấy gói chứ."

"Không." "Làm ơn, ba gói? Hai gói? Một gói chắc là được, đúng không?"

Giang Diệu Diệu muốn anh từ bỏ, không ngờ anh đột nhiên hôn cô, môi lưỡi ấm áp ngậm lấy môi dưới của cô, nhân lúc cô đang sững sờ cướp lấy gói đồ ăn vặt, sau đó đẩy cô ra khỏi phòng đóng cửa lại.

"Cảm ơn cô."

"..." Giang Diệu Diệu tức giận nói: "Từ ngày mai tôi sẽ không đánh răng nữa!"

Anh ta là một tên côn đồ vô liêm sỉ!

Lục Khải Minh im lặng, cô cầm mấy gói đồ ăn vặt còn lại đi về phía nhà kho, khi cô đi ra thì thấy trời đã tối.

Zombie tụ tập ở bên ngoài biệt thự, cô vội vàng kiểm tra xem cửa chính và cửa sổ đã đóng chưa, đồng thời tắt hết các thiết bị điện có thể tắt được, cho đến khi biệt thự yên tĩnh đến mức như chốn không người.

Sau khi làm xong, cô ôm Giang Nhục Nhục lên lầu, khi đi ngang qua cửa sổ, cô có chút tò mò không biết bên ngoài trông như thế nào.

Cô chỉ muốn nhìn một chút thôi.

Giang Diệu Diệu mở hé cửa sổ, khe cửa bé tý còn không to bằng ngón tay, ngước mắt lên nhìn ra ngoài thì một vật thể đen sì chắn tầm nhìn của cô, ở giữa cách một cái cửa sổ.

Lúc đầu cô không hiểu đó là gì, nhưng phải hai giây sau cô mới đột ngột phản ứng lại

- đó là mắt của con zombie!

Nó cũng đã phát hiện ra cô, hét lên một tiếng, đập đập cửa sổ muốn xông vào.

Giang Diệu Diệu sợ hãi đến mức không thể kêu cứu, cô liều mạng giữ chặt cửa sổ, đóng kỹ lại, chốt cửa, trong lúc vội vã tay bị kẹp vào cửa đau chảy cả nước mắt.

Lục Khải Minh nghe thấy động tĩnh đi đến cầu thang, hỏi: "Sao vậy?"

Cô ngượng không muốn nói ra việc làm ngu ngốc ban nãy, giấu hai tay ra sau lưng lắc lắc đầu.

"Không có gì."

"Khóc thành như vầy rồi một là đang nhớ đến cha mẹ, hai là bị thương rồi."

Lục Khải Minh bước đến gần cô, vươn tay ra nói: "Cho tôi xem."

Trong lòng cô còn sợ hãi, liếc mắt về phía bóng đen ngoài cửa sổ nhỏ giọng nói.

"Về phòng đã."

Khi vừa vào phòng, Lục Khải Minh giúp cô bôi thuốc vào đầu ngón tay, da tay ở chỗ đó vốn dĩ non mềm nhưng bây giờ đã trở nên xanh tím, móng tay còn bị gãy.

Trong khi anh giúp cô xử lý vết thương, anh đã nghe hết ngọn nguồn câu chuyện, chọc nhẹ vào trán cô.

"Sau này còn hành động thiếu não như vậy nữa không?"

Cô uể oải không buồn nói chuyện, chui vào trong chăn, bên tai thậm chí còn nghe thấy tiếng zombie đang leo tường.