"Liên quan gì đến các người, đừng cản đường." Mục Kinh Trập không thích ánh mắt của Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, nghĩ đến lần trước Triệu Lan có ý đồ đem bọn nhỏ trở về, cô trực tiếp rời đi.
Mục Kinh Trập dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, để lại Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân nhìn nhau.
Sau một lúc, Triệu Lan là người phá vỡ sự im lặng: "Tiểu Vân..."
"Mẹ, trước hết hãy nói cho con biết tình hình của bọn trẻ và những gì mẹ đã phàn nàn với con trước đây." Đôi mắt của Thiệu Kỳ Vân lấp lóe.
Bên này, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi kích động vì gặp Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân.
"Chúng ta về nhà trước đi."
Về đến nhà, Mục Kinh Trập chia sẻ tin vui với Thiệu Đông và những người khác, đám người Thiệu Đông bao gồm cả Thiệu Kỳ Dương cũng đều khen ngợi thành quả của Thiệu Bắc và Thiệu Trung.
Thiệu Tây miệng vẫn khen hai đứa em, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập bị nhìn mấy lần nên cảm giác có cái gì đó.
"Có chuyện gì vậy Tiểu Tây? Con có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Khi Mục Kinh Trập hỏi, đám người Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông liền cười, sau đó nhìn qua Thiệu Tây với một nụ cười mờ ám.
Thiệu Tây ho khan một tiếng: "Con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Chuyện gì?"
Thiệu Tây đứng dậy chạy ra chỗ khác, Thiệu Kỳ Dương thấy Mục Kinh Trập khó hiểu, mới giải thích với cô: "Thằng bé đi lấy đồ, vốn dĩ là đặt ở trong phòng cô, muốn làm cho cô ngạc nhiên, nhưng cô lại không thấy."
"Là cái gì?"
"Một lúc nữa cô sẽ biết, hôm nay tôi vừa mới cầm về cho thằng bé."
Thiệu Tây rất nhanh đã quay trở lại, đi đến trước mặt cô ho nhẹ một cái, đem thứ giấu sau lưng đến trước mặt Mục Kinh Trập: "Mặc dù tin của con không bất ngờ bằng đám Tiểu Bắc, nhưng vẫn là một tin tốt."
Mục Kinh Trập đã thấy, đó là một cuốn sách.
Ở phía trên là một bức tranh rất quen thuộc, đó là bức tranh mà cô đã tiện tay vẽ cho anh chị em bọn chúng, phía trên đó có viết tên cuốn sách "Gia đình tôi", tác giả là Thiệu Tây.
Sau khi Mục Kinh Trập nhìn rõ ràng, bỗng đứng vụt dậy: "Tiểu Tây, đây là...!đây là sách của con phải không? Nó đã được xuất bản?"
Thấy Mục Kinh Trập ngạc nhiên, Thiệu Tây ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng, nhưng khóe miệng lại nhanh chóng nhếch lên, lộ ra cảm xúc thật của mình.
"Chỉ là sách mẫu, còn phải đợi một thời gian nữa mới chính thức xuất bản và đưa ra thị trường."
"Quá tốt rồi, đã xuất bản được sách rồi, quả đúng là Tiểu Tây, nhưng mà tại sao lại giấu ta? Con đã gửi bản thảo lúc nào?"
"Lúc trước con cũng chưa nghĩ tới, nhưng có một biên tập viên đã liên hệ với con, nói con có thể thử, không ngờ lại có thể thành công."
"Con giấu kỹ quá, may là tim của ta tốt, nếu không chắc đã chịu không nổi rồi." Thật sự là tin đáng mừng, tin mừng nối tiếp tin mừng.
Mục Kinh Trập không đợi được lật ra, thấy bên trong là những bức vẽ quen thuộc liền hỏi: "Đây là những bức ta vẽ đúng không?"
"Ừm, là mẹ vẽ, cho nên cuốn sách này thật ra có thể xem là cả con và mẹ cùng xuất bản ra nó."
"Ta lúc trước còn thắc mắc tại sao con lại muốn lấy sổ tay của ta, còn hỏi có thể dùng không, hóa ra là vì mục đích này."
"Bởi vì con thấy mẹ vẽ đẹp nhất." Thiệu Tây đứng thẳng lưng: "Đây là cuốn sách đầu tiên con nhận được, tặng mẹ."
"Cảm ơn Tiểu Tây, ta sẽ xem thật kỹ, chờ đến lúc chính thức xuất bản, ta sẽ mua thêm một cuốn nữa, sau đó sẽ xếp cùng cuốn tạp chí đã đăng bài viết của con."
Mục Kinh Trập trong đêm đó không thể đợi được mà mở ra đọc ngay, sau khi xem một lúc, bất tri bất giác thức trắng đêm.
May mà bây giờ có điện, nếu không còn phải soi đèn pin để đọc.
Cuốn sách xuất bản đầu tiên của Thiệu Tây, bất kể là nó được xuất bản sớm hay nội dung nó viết như thế nào, đều nằm ngoài dự đoán của Mục Kinh Trập.
Thiệu Tây mới tám tuổi đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, điều này giống với trong tiểu thuyết, nhưng nghĩ đến việc cậu đã xuất bản bao nhiêu bài văn trước đó, cô lại cảm thấy điều này rất bình thường.
Nội dung cậu viết cũng thật bất ngờ, đều là những ghi chép nhỏ và truyện ngắn của cậu, mang tính chất của một cuốn nhật ký, nhưng lại được viết theo một cách hoàn toàn khác, tràn đầy sức sống và vui tươi, còn có các sự cố nhỏ trong sinh hoạt giữa cậu và các anh em trong nhà.
Trong đó cũng có ghi chép về rắn độc tấn công, nhưng nó được viết kịch tính và thăng hoa hơn một chút, tràn ngập những cuộc phiêu lưu kỳ thú, đồng thời có cảm giác phổ cập không ít kiến thức khoa học, để mọi người biết phải làm gì nếu bị rắn cắn.
Cậu đã viết rất nhiều câu chuyện thú vị, cho mọi người thấy cách cha mẹ và con cái giao tiếp với nhau, quan điểm tuyệt vời của cậu cũng được phản ánh giữa các dòng văn.
Sau khi đọc xong, Mục Kinh Trập có một cảm giác: Chà, nó rất đáng đọc.
Cô có linh cảm rằng doanh thu của cuốn sách này sẽ rất chạy, bởi vì đây là cuốn sách mà mọi lứa tuổi đều có thể đọc.
Mỗi lứa tuổi sẽ có những bài học khác nhau khi đọc nó, nhỏ tuổi có thể đọc, người lớn cũng có thể đọc.
Ngoài ra, những bức tranh biếm họa* mà Mục Kinh Trập đã viết nguệch ngoạc trong năm qua càng khiến những câu chuyện trở nên thú vị hơn, với những bức tranh biếm họa này, năm đứa trẻ và mẹ của chúng, còn có một người chú, đã được khắc họa sống động trên trang giấy.
( Biếm họa là hình ảnh được kết xuất thể hiện các đặc điểm của đối tượng theo cách đơn giản hóa hoặc phóng đại thông qua phác thảo, nét bút chì hoặc các bản vẽ nghệ thuật khác.
Biếm họa có thể là xúc phạm hoặc khen ngợi, và có thể phục vụ mục đích chính trị, được vẽ chỉ để giải trí hoặc để kết hợp cả hai.)
Nó dễ thương, đáng yêu và đầy niềm vui tuổi thơ, khiến người ta phải mỉm cười khi đọc đó.
Mục Kinh Trập cười đến đau cả mặt, sợ tiếng cười của mình quá dọa người, cho nên che miệng lại.
Sau khi đọc cuốn sách, đối với Mục Kinh Trập, đó cũng là một quá trình đáng nhớ.
Sau đó, cô mới nhận ra rằng một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện với cô và cũng có rất nhiều chuyện đã xảy ra với mấy đứa trẻ.
Thấy trời vẫn còn tối, Mục Kinh Trập tự viết một bài cảm nghĩ, đợi Thiệu Tây tỉnh dậy sẽ đưa nó cho cậu.
"Tiểu Tây, đây là ấn tượng về người hâm mộ sách số một của con, Mục Kinh Trập."
"Được ạ, con sẽ đọc nó một cách nghiêm túc và suy nghĩ về nó." Thiệu Tây cũng cẩn thận nhận lấy.
Kết quả Thiệu Tây căng thẳng mở ra xem, phát hiện ngoại trừ đoạn đầu nội dung rất bình thường, về sau toàn là nịnh nọt, đều là khen ngợi cậu.
Trước kia Mục Kinh Trập khen ngợi cậu rất nhiều, nhưng là nói như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bài viết tâng bốc, Thiệu Tây cười cả một ngày, sau đó cất giữ tờ giấy như bảo bối, rồi lại đưa cho đám người Thiệu Đông đọc, bảo đọc xong hãy viết một bài cảm nghĩ cho cậu.
Thiệu Trung cũng không được buông tha: "Tiểu Trung nếu không biết chữ có thể ghép vần, nhưng không được ít hơn 1000 chữ."
Thiệu Đông, Thiệu Nam và Thiệu Bắc: ".....Thầy cô giao bài về nhà cũng không viết đến 1000 chữ.
"Mẹ viết tận 2000 chữ!" Thiệu Tây nói xong đếm từng cái một, số chữ khen cậu được tận 1000 chữ.
Thiệu Đông, Thiệu Nam và Thiệu Bắc: ".....Nhưng em/anh không thể ép tụi anh/em viết được."
"Nhất định phải viết, chú cũng phải viết."
Thiệu Kỳ Dương: "Tiểu Tây, ta rất thích cuốn sách này, nhưng để viết nhận xét 1000 chữ thì thật sự viết không tới được, lúc trước đi học ta sợ nhất là làm văn, viết không đủ."
"Chú, người lớn phải làm gương cho trẻ nhỏ, chú cư như vậy thì anh trai với các em đều sẽ học theo, mẹ có thể viết được, tại sao chú lại không thể?"
Thiệu Kỳ Dương: "..."
Lúc trước anh từng thử phương pháp viết thư tình cho Mục Kinh Trập, kết quả ngồi suốt ba đêm chỉ viết được mấy chữ, bây giờ còn phải viết 1000 chữ, đây không phải muốn ép chết anh sao?
Nếu có thể viết như vậy, anh đã viết thư tình cho Mục Kinh Trập từ lâu rồi!
Thiệu Kỳ Dương cùng Thiệu Đông, Thiệu Nam, Thiệu Bắc và Thiệu Trung lần đầu tiên nhìn Mục Kinh Trập với ánh mắt bất đắc dĩ.
Mục Kinh Trập giả vờ như không nhìn thấy sự lên án của bọn họ, tập trung vào việc thiết kế những bộ lễ phục nhỏ cho Thiệu Bắc và Thiệu Trung..