Đám người Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông vui mừng một hồi, lại nhanh chóng phát hiện ra Mục Kinh Trập vẫn chưa ăn nên lần lượt xem xét những chiếc bánh sủi cảo còn lại, đưa cho Mục Kinh Trập để cô nhanh chóng ăn, bọn họ đã ăn thì cô cũng phải vậy.
Bọn họ có sáu người, mỗi người gắp một cái bánh, ăn xong mỗi người lại gắp một cái bánh sủi cảo cho Mục Kinh Trập ăn.
Điều này làm cho Mục Kinh Trập rất khó xử, bởi vì cô đã ăn một bữa tối thịnh soạn, Mục Kinh Trập lúc này không đói, ăn sủi cảo thực ra cũng là một nghi thức, nhưng cô không thể từ chối được, trong lòng rất bối rối.
Cô cũng không thể ăn trúng đồng xu nữa, bởi vì cô chỉ nhét được sáu đồng xu, tất cả chúng đều đã bị ăn sạch.
Cô quên gói cho mình nên không ăn được, Mục Kinh Trập không thể nói thẳng ra, chỉ nói không ăn được nữa.
Thiệu Đông nhìn ra cái gì đó, ngăn mọi người đang gắp lại, cậu chạy đi đâu đó một lúc, nấu cho Mục Kinh Trập một cái bánh rồi bưng tới.
"Mẹ, cái cuối cùng có thể ăn trúng, mẹ ăn đi."
Mục Kinh Trập bán tin bán nghi ăn vào, không ngờ tới việc có đồng xu bên trong: "Sao lại có thêm một cái..."
"Chúc mừng mẹ ăn trúng tiền, năm nay nhất định đại cát!" Thiệu Đông vỗ tay, tại sao có, đương nhiên là thêm vào.
Vì tất cả mọi người sẽ gặp may mắn trong năm tới, nên tất nhiên mọi người sẽ ở bên nhau, gia đình chăn ấm nệm êm, làm sao có thể thiếu được mẹ.
Mục Kinh Trập cũng kịp phản ứng, trong lòng không khỏi thở dài, cô gửi lời chúc phúc đến mấy đứa nhỏ, Thiệu Đông cũng mang theo lời chúc phúc trở về, thế là chúc lẫn nhau.
Ăn xong sủi cáo thì bắt đầu thu dọn, thời gian cũng đã muộn: "Được rồi, sắp đến giờ đi ngủ rồi."
"Mẹ, mẹ cũng đi ngủ sao?"
"Ta? Ta tạm thời không ngủ, các con đi ngủ trước đi, đừng thức khuya."
Mặc dù Mục Kinh Trập đã bắt bọn trẻ đi ngủ, nhưng khi chỉ còn lại đám trẻ Thiệu Đông, bọn chúng lặng lẽ ngồi dậy trong bóng tối từng người một, bắt đầu thức.
"Mấy năm trước quá khổ sở nên chúng ta không có giúp mẹ đón, đêm nay nhất định phải thức đến rạng sáng.
Sau này hàng năm, chúng ta sẽ giúp mẹ đón giao thừa, để mẹ có thể sống lâu trăm tuổi."
Thiệu Tây nói xong, mấy đứa nhỏ bao gồm Thiệu Trung gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cùng đón."
Thiệu Tây cho rằng mẹ ruột rời đi là do bọn chúng lúc đó còn quá nhỏ, không biết giúp mẹ đón giao thừa, cho nên mới rời đi sớm như vậy.
Bây giờ bọn chúng cũng đã lớn, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.
Bọn trẻ không nói chuyện, chỉ có anh giám sát em, em giám sát anh, anh nhéo em tỉnh, em nhéo anh tỉnh, chịu đựng đến rạng sáng.
Mục Kinh Trập thức đến nửa đêm đã ngủ thiếp đi, nhưng cô không ngờ rằng bọn chúng vẫn có thể thức.
Lúc Mục Kinh Trập thức dậy qua xem bọn nhỏ, bọn chúng liền giả vờ ngủ.
Vào ngày đầu năm mới, Mục Kinh Trập đã đưa cho Thiệu Đông và những người khác mấy phong bao lớn màu đỏ, Thiệu Kỳ Dương cũng cho bọn nhỏ.
"Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn chú."
Sau khi chúc Tết Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng và Mục Hàn, bọn trẻ lại nhận được thêm ba phong bao lì xì đỏ, đó là cũng năm đám trẻ Thiệu Đông nhận được nhiều bao lì xì đỏ nhất.
Mà Mục Kinh Trập cũng ngoài ý muốn nhận được bao lì xì từ Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, Mục Kinh Trập cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng cô vẫn mặt dày nhận lấy.
Đây là phong bì đỏ đầu tiên mà cha mẹ cô tặng cho cô.
Sau khi ăn sáng, đám trẻ Thiệu Đông đốt pháo nổ trước cửa, chóp mũi tràn ngập mùi đặc trưng sau khi đốt pháo, trong thôn khắp nơi đều là hình ảnh vui đùa của bọn trẻ con.
Mục Kinh Trập tất nhiên không thiếu tiền để mua pháo, cũng không ghét mùi pháo, nhưng tiếng nổ thỉnh thoảng cũng rất đáng sợ.
"Cẩn thẩn một chút, đừng để bị nổ trúng, không chơi ở chỗ đông người, muốn chơi thì ra chỗ đất trống, nhớ phải cẩn thận." Mấy đứa trẻ hiếm được buông lỏng, Mục Kinh Trập không ngăn cản chúng chơi với lũ trẻ trong thôn, chỉ dặn nhớ cẩn thận.
"Được ạ." Thiệu Đông cao giọng đồng ý: "Con sẽ trông chừng các em."
Bọn trẻ nối đuôi nhau chạy đi, Mục Kinh Trập quay đầu lại nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương: "Cậu không đi đánh bài sao?"
Người trong thôn thích đánh bài trong mấy ngày nghỉ Tết.
"Không." Thiệu Kỳ Dương lắc đầu: "Chiều nay chúng ta đi xem phim của Tiểu Bắc sao?"
Bộ phim mà Thiệu Bắc đã đóng trước đây sẽ được chiếu vào ba mươi tết, trong huyện thành cũng đã xác nhận là sẽ chiếu, Mục Kinh Trập dự định sẽ đưa Thiệu Bắc và những người khác đi xem vào buổi chiều, Thiệu Kỳ Dương nói rằng cũng muốn đi.
"Được, ăn cơm trưa xong thì xuất phát."
Khóe miệng Thiệu Kỳ Dương khẽ nhếch lên, cúi đầu ừ một tiếng, vừa nghĩ tới có thể cùng Mục Kinh Trập đi xem phim, trong lòng vui muốn chết, tim đập loạn xạ.
Sau đó, anh nghe thấy Mục Kinh Trập tiếp tục nói: "Mẹ tôi và những người khác cũng nói rằng họ sẽ đi cùng.
Trước đó bà ấy cũng đã hứa với mọi người rằng khi bộ phim được chiếu sẽ mời những người trong thôn cùng xem.
Bà ấy nói muốn gặp đoàn chiếu nói chuyện một chút."
Thiệu Kỳ Dương: "..." Cũng...!cũng được.
Vào buổi chiều, Mục Hàn, Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng, Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương, mỗi người mang theo một đứa bé, cùng nhau lên đường đến huyện thành để xem bộ phim.
Có lẽ là vào dịp Tết Nguyên Đán, người xem phim cũng khá nhiều, Thiệu Kỳ Dương và Mục Kinh Trập xếp hàng mua vé, đám người Lý Chiêu Đệ đi hỏi xem có về thôn chiếu phim không, kết quả giống như những gì Mục Kinh Trập đoán, phim phải đợi một thời gian mới có thể đặt trước và chiếu trong thôn.
Sau nửa giờ đám người Mục Kinh Trập mới lấy được vé, "Tiểu Cửu" của Thiệu Bắc đã bắt đầu được chiếu.
Mặc dù rạp chiếu phim khá cũ, hiệu ứng âm thanh và hình ảnh không thể so sánh với rạp chiếu phim hiện đại, nhưng khi xem theo cách này vẫn có cảm giác khác biệt.
Lúc Thiệu Bắc xuất hiện, mọi người đều rất phấn khích, Lý Chiêu Đệ còn cảm thán mấy lần: "Thật sự là Tiểu Bắc, giống nhau như đúc."
Khi người thật xuất hiện trên màn hình lớn, Lý Chiêu Đệ phấn khích đến nỗi bà ấy ôm Thiệu Bắc rất nhiều.
Mục Kinh Trập bất đắc dĩ: "Mẹ, đó là do Tiểu Bắc đóng, đương nhiên là giống hệt nhau, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên mẹ xem nó.
Các chương trình TV trước đây của Tiểu Bắc mẹ cũng đã xem rồi, kể cả chương trình của Tiểu Nam cũng vậy."
"Ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy rất lạ."
Thiệu Bắc bị Lý Chiêu Đệ ôm gật đầu: "Mẹ, con cũng cảm thấy rất lạ vì con có thể xuất hiện ở rạp chiếu phim."
"Sau này sẽ ngày càng nhiều, mẹ, mẹ cứ chờ thêm đi, mẹ cũng là diễn viên trong đó mà, mẹ cũng sẽ xuất hiện trên phim thôi."
"Đúng vậy, ta phải quan sát cẩn thận mới được."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng đợi tình tiết từ từ bắt đầu, Lý Chiêu Đệ cũng không lo lấy một lần, dù đã xem một lần, Mục Kinh Trập cũng nhập tâm vào phim.
Sau khi xem nó trong nửa giờ, mọi người đều bị cuốn hút bởi cảnh khóc của Thiệu Bắc và bắt đầu khóc theo.
Lúc bà ngoại xấu xa - Triệu Lan xuất hiện, Lý Chiêu Đệ cũng xuất hiện, nhưng lúc này Lý Chiêu Đệ lúc này không quan tâm đến việc kích động, chỉ quan tâm đến sự ghét bỏ, ghét chính mình và vai diễn của Triệu Lan.
"Người xấu, đồ xấu xa, ta hận không thể chui vào trong đó gi.ết ch.ết bọn chúng!"
Mục Kinh Trập: "..." Đây là tự đánh chính mình sao?
Ngoại trừ bản thân Lý Chiêu Đệ, đây cũng là ý kiến của tất cả những người xem phim, sau đó, rất nhiều người đã khóc, đám trẻ đi theo cũng khóc.
Trẻ con không phân biệt được đâu là phim, đâu là thật thật, nên chúng cho rằng đó là thật, còn những người xem khác thì không quan tâm là diễn hay không, cũng không nói kỹ năng diễn xuất của Thiệu Bắc tốt như thế nào, chỉ đơn giản là chìm đắm vào trong đó..