Ngoài ý muốn, Mục Kinh Trập đã trở thành một miếng bánh thơm trong thôn, thậm chí trong mắt rất nhiều người ở các thôn khác cũng là: lấy cô ấy cũng như vớ phải cục tiền, chưa kể Mục Kinh Trập bây giờ càng ngày càng xinh đẹp.
Đặc biệt là khi mặc chiếc váy mua từ Hải Thành, cộng thêm việc Lý Chiêu Đệ hay lải nhải nên tóc cô giờ đã dài ra rất nhiều, tuy vẫn cắt tỉa nhưng không còn ngắn như trước, những điểm sáng trên người Mục Kinh Trập không khỏi lộ ra, làm rất nhiều người xao xuyến.
Mục Tuyết đã đính hôn, bây giờ người được quan tâm nhất trong thôn là Mục Kinh Trập.
Trước đây Mục Kinh Trập hạ quyết tâm nuôi mấy đứa nhỏ, mọi người còn lo lắng, nhưng bây giờ thấy Thiệu Đông có thể kiếm ra tiền, hơn nữa mấy đứa trẻ khác cũng không tệ, chẳng có chút nào vướng víu, ngược lại giống như một hòm kho báu, ai mà chả thích chứ.
Sinh thêm con cũng không sao, bọn chúng có thể tự mình kiếm tiền, cũng không cần nuôi dưỡng bọn chúng, thậm chí đứa con sau này sinh ra còn có thể hưởng phúc.
Ngẫm ra, nhà Mục Kinh Trập có rất nhiều nam thanh niên trông ngóng, thỉnh thoảng tới đây chạy vòng qua cửa, Mục Kinh Trập lại không phát giác ra cái gì.
Sau đó nhìn thấy có rất nhiều nam thanh niên, tưởng rằng bọn họ đã đến thăm các cô gái nhỏ đang làm việc trong nhà của cô, khiến cô còn cảm khái tuổi trẻ thật tốt.
Cô không để ý, nhưng bọn trẻ lại nhạy cảm phát hiện, bởi vì Thiệu Đông đã giải thích trước đó, bọn chúng không gây chuyện hay lén lút làm gì, nhưng chúng không thể không cảnh giác và quan sát.
Không có cách nào, chuyện này cực kỳ quan trọng, liên quan đến rất nhiều thứ, hơn nữa bây giờ trong lòng bọn nhỏ, Mục Kinh Trập là người tốt nhất thế giới, trong lòng bọn chúng, người xứng với Mục Kinh Trập rất hiếm.
Hiển nhiên là Thiệu Tây còn coi thường cả Quý Bất Vọng.
Nhưng bọn chúng cũng không có loại bỏ những người này ngay từ đầu, dù sao bọn họ là người cùng một thôn, tiếp xúc với nhau trong vô thức sẽ có cảm giác dò xét, quan sát.
Trước tiên giúp mẹ nhìn người kia một chút xem có tốt không, còn sau này thì tạm thời chưa tính tới
Mấy đứa trẻ dùng cách riêng của mình để thăm dò, giả vờ vô tình để đánh giá người kia một phen.
Mục Kinh Trập hoàn toàn không để ý, dù sao cũng chỉ là người cùng thôn nói thêm vài câu, ban đầu ngay cả mấy đứa con trai bị giám sát cũng không để ý, thấy mấy đứa trẻ nguyện ý cùng mình nói chuyện thì rất mừng.
Bọn họ rất muốn tạo một mối quan hệ tốt với bọn trẻ.
Sau đó mọi người đều bị lời nói của mấy đứa trẻ làm cho mê muội, bao nhiêu sự tình đều đem kể cho bọn chúng hết, lúc bọn họ nhận ra thì đã quá muộn.
Sau khi mọi người phản ứng lại, có người hờn dỗi, có người cảm thấy khó chịu.
Nghe người nhà muốn giúp làm mai, họ lắc đầu từ chối: "Con đây bao nhiêu lớn còn không hiểu chuyện bằng đứa con nít, cũng không có kiến thức, chỉ biết làm ruộng, có chỗ nào xứng với người ta."
Vận đào hoa của Mục Kinh Trập nhất thời nở rộ lúc nào cô không biết, sau đó bị mấy đứa nhỏ thổi bay lúc nào cũng không hay.
Dấu vết duy nhất còn lại là dòng nhật ký mà Thiệu Đông đã bí mật viết ra, mà quyển sổ kia Mục Kinh Trập cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Nó ghi chép chi tiết lý lịch của từng người thanh niên mà bọn chúng cho rằng họ muốn làm cha dượng của mình, cái tên được viết đơn giản hóa, bao gồm chiều cao, cân nặng và thể trạng, còn có trình độ học vấn.
Hầu hết đều đã học hết cấp tiểu học, một số ít đã học hết sơ trung, gia đình cũng khá đông con.
Rồi lại đến cha mẹ anh chị em như thế nào? Trong nhà có được ưu ái không? Cha mẹ có hòa thuận không? Cuộc sống như thế nào?
Sau đó là phân tích về tính cách và sở thích, những người có tính cách xấu, thích đánh bài, cờ bạc đều trực tiếp loại bỏ, còn những người tuổi trẻ thích hút thuốc, uống rượu thì cũng không hài lòng lắm.
Phần còn lại là ngoại hình, cũng như kiến thức và tầm nhìn xa các loại, được ghi lại dày đặc, có thể so sánh với bà mối, thậm chí còn chi tiết hơn so với bà mối.
Điều này cũng là do Thiệu Bắc tình cờ gặp bà mối đang đi bàn chuyện cưới xin, tò mò đi theo xem, biết bà mối nói gì và mọi người coi trọng điều gì, khi về cô bé đã nói với anh trai và mọi người.
Xem tới xem lui, nhìn chung về cơ bản không hài lòng lắm, bất kể là bản thân và gia đình đều không hoàn hảo.
Tuy rằng không thể ngăn cản Mục Kinh Trập kết hôn, nhưng dù sao cũng phải gả cho một người tốt.
Những chàng trai trẻ này có thể tốt ở trong thôn, nhưng họ vẫn không thể sánh được với Mục Kinh Trập.
Sau khi bọn trẻ hành động như vậy, thực sự không ai dám đến cầu hôn, nhưng cũng có một số người vẫn không muốn từ bỏ.
Đó là Lý Hoa cùng thôn, từng là bạn học của Mục Tuyết, đã tốt nghiệp sơ trung, bề ngoài cao to, là một người đàng hoàng trong thôn, xét về cùng trang lứa thì cũng được coi là tương đối xuất sắc.
Lúc trước, Lý Hoa căn bản không thèm để ý tới Mục Kinh Trập, trong mắt anh ta chỉ có Mục Tuyết, anh ta cho rằng chỉ có Mục Tuyết mới xứng với mình, vì vậy vẫn luôn chán ghét Mục Kinh Trập.
Nhưng Mục Tuyết không thích anh ta, Lý Hoa cũng chướng mắt những người khác, cứ vậy mà độc thôn, mãi đến khi Mục Kinh Trập thay đổi và nổi tiếng.
Ở bên Mục Tuyết là chuyện không thể, nhưng càng nhìn Mục Kinh Trập thay đổi, anh ta càng cảm thấy có thể, vì vậy Lý Hoa đã hạ quyết tâm.
Sau khi mấy đứa trẻ kiểm tra anh ta, chúng cảm thấy anh ta không tốt lắm, cũng không ngờ anh ta lại tìm đến tận cửa làm mai.
Lý Hoa tương đối thành thật, người như Mục Kinh Trập bây giờ thật sự hiếm thấy, nhưng khi anh ta đưa bà mối tới cửa, Mục Kinh Trập không chút do dự từ chối.
Lần này, ngay cả Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng cũng không có chút dao động nào, yêu cầu của họ đã cao hơn, nói trắng ra là Mục Kinh Trập trong huyện còn không gả, chứ đừng nói là người cùng thôn.
Lý Hoa cũng nghĩ sẽ bị từ chối, không nghĩ tới lại bị từ chối dứt khoát như vậy, nhất thời có chút không vui.
"Không dễ dàng thành công đâu, lần sau tới cẩn thận một chút." Bà mối vội vàng nói, cũng tự cảm thấy khó khăn.
Sau khi Mục Kinh Trập từ chối, cô mới thở dài một hơi: "Sao đột nhiên lại muốn tới làm mai với ta nhỉ?"
Thấy mẹ từ chối, bọn trẻ khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Bởi vì mẹ vừa xinh đẹp lại ưu tú".
"Tiểu Bắc, con ăn nói giỏi như vậy từ khi nào đấy?" Mục Kinh Trập cười nói.
"Mẹ, cuối tuần nhà trường mời phụ huynh đến trường phụ giúp công việc, mẹ có rảnh không?" Thiệu Đông đợi bọn họ nói chuyện xong mới nói việc chính.
"Cô giáo nói nhà trường cần xây một sân chơi bằng xi măng và muốn nhờ phụ huynh giúp đỡ.
Mỗi học sinh cần có ít nhất một phụ huynh tham gia".
Thiệu Bắc nói thêm rằng cô bé có hơi phiền não, bởi vì Mục Kinh Trập chỉ có một, mà bốn anh em bọn chúng vẫn phải đi học, cho nên không thể phân chia cho nhau: "Mẹ, mẹ chỉ có một người, liệu có thể tham gia tận bốn ngày được không? Chú thì phải đi làm nên cũng không phụ được."
Nếu phải đi bốn ngày thì mẹ sẽ mết chết mất.
"Không đâu, trong thôn đêu biết ta chỉ có một mình, đi một ngày là được, hơn nữa ta rất khỏe cho nên cũng phụ được nhiều việc hơn, một mình làm phần của bốn người cũng không nhằm nhò gì." Mục Kinh Trập nghe nói phụ huynh được nhờ đi làm việc cũng rất đỗi bất ngờ.
Cô cũng chưa trải qua cảm giác làm cha mẹ, trước đây, cô quen một người đồng nghiệp có con nhỏ ở nhà, cô ấy phải hoàn thành đủ loại bài tập về nhà do giáo viên giao, còn có lớp học thủ công, cô ấy còn bận rộn hơn cả con mình, nghe nói cô ấy còn phải đến trường để giúp dọn dẹp, v.v.
Bây giờ không đến lượt cô dọn dẹp, bọn trẻ có thể tự dọn dẹp nhưng phụ huynh thì phải làm một việc khác.
- ----------------------------------------
Editor: Đăng trước 10 chap nhenn, mai tui sẽ đăng tiếp 5 chap còn lại, giờ đi ngủ đã, chúc các cậu ngủ ngon=]].