Điền Hiểu Hiểu tát qua, Thiệu Bắc không còn bộ dạng mà đạo diễn Lục đã khen lúc trước mà nặng nề ngã xuống đất.
Bịch một tiếng, Thiệu Bắc hơn nửa ngày còn không đứng dậy.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, cuối cùng Thiệu Nam là người nhanh nhất, mặc kệ có quay phim hay không, trực tiếp chạy tới: "Tiểu Bắc!"
Thiệu Bắc được Thiệu Nam kéo lên, để lộ đầu gối bị trầy, khuỷu tay và lòng bàn tay bầm tím.
Khi Thiệu Bắc nhìn thấy Thiệu Nam, nước mắt lăn dài trên mặt, nhưng cô bé không khóc mà vội lau nước mắt và xin lỗi đạo diễn.
"Xin lỗi, đạo diễn, con không đứng vững..."
Đạo diễn Lục không nghĩ đến lúc này Thiệu Bắc còn xin lỗi ông, trong lòng nhất thời bứt rứt: "Không sao đâu, bị thương như thế này còn xin lỗi ta làm gì, nhanh lên, đến để xử lý vết thương."
Sau khi nói xong, đạo diễn Lục sực tỉnh, nhìn đôi má đỏ bừng của Thiệu, chợt nhìn về phía Điền Hiểu Hiểu.
"Điền Hiểu Hiểu, chuyện gì đã xảy ra? Con thật sự đánh Thiệu Bắc? Còn dùng lực lớn như vậy?"
"Con không có, con không có dùng lực." Điền Hiểu Hiểu sững sờ trước phản ứng của Thiệu Bắc.
Cô biết mình đánh mạnh, nhưng cô ấy mới tám tuổi, làm sao có thể có sức lực lớn như vậy, Thiệu Bắc không thể bị đánh văng ra và ngã xuống mạnh như thế.
Điền Hiểu Hiểu nghĩ đến đây liền cho rằng Thiệu Bắc chính là cố ý hãm hại mình: "Đạo diễn Lục, là em ấy diễn, cố tình ngã xuống, cứ cho là con đánh mạnh tới thì cũng không có khoa trương như vậy!"
Điền Hiểu Hiểu càng buộc tội, so sánh với sự bi thảm và nước mắt của Thiệu Bắc, chỉ khiến mọi người thêm tức giận.
"Đến bây giờ còn dám ngụy biện, nhìn xem Tiểu Bắc bị con đánh đến như thế nào."
Lúc trước đạo diễn Lục toàn bộ chú ý vào kịch bản, không có chú ý tới những chi tiết này, nhưng ông cũng không phải kẻ ngốc mà đến bây giờ nhìn không ra.
Những người khác cũng vậy, bọn họ đã sớm nhìn ra sự thật, nhưng đạo diễn Lục không nói gì, bên cạnh Thiệu Bắc cũng không có ai, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn.
Bây giờ nhìn thấy, tất cả đều mở miệng chỉ trích, Thiệu Kỳ Dương hận suýt chút nữa ra tay động thủ.
Mẹ Điền giải thích đó chỉ là quá nhập vai, mặc dù Điền Hiểu Hiểu có lúc rất chuyên nghiệp, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, khóc lóc bỏ đi.
Thiệu Bắc bị đánh, còn bị thương, cho đến kết thúc cảnh quay, Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Nam mới biết rằng loại cảnh này có thể giả đánh.
Thiệu Kỳ Dương tức giận đến tranh cãi với họ nhưng bị mẹ Điền mắng mỏ, mẹ Điền không sợ bất cứ điều gì, lại biết cách đối phó với một thanh niên như Thiệu Kỳ Dương.
"Như thế nào, còn muốn động thủ à? Cứ thử đánh đi xem nào, đó là quay phim cậu có hiểu không?"
Cô ta va vào Thiệu Kỳ Dương, khiến Thiệu Kỳ Dương liên tục bại trận.
Thiệu Kỳ Dương trở lại với khuôn mặt tiều tụy, Thiệu Nam mím môi nhìn Thiệu Bắc được nhân viên băng bó bằng thuốc, sau đó nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ và sưng của cô bé, trầm mặc đến đỉnh điểm, nhưng vì họ trước đây cũng không lên tiếng, cái gì nên nói cũng đã nói, có lẽ chuyện này cứ như vậy sẽ kết thúc.
Không thể vì điều này mà đuổi Điền Hiểu Hiểu, dù sao đây cũng là quay phim, giống như những gì mẹ Điền đã nói, cũng có thể nói rằng cô ấy quá nhập tâm, cũng không thể mà đuổi theo để đánh trả.
Nếu bản chất đã khác theo cách này, Thiệu Kỳ Dương sẽ trở lại như thế này.
Nhưng Thiệu Nam không thể nuốt trôi cục tức này, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì bị đánh của Thiệu Bắc, cậu vừa tự trách vừa tức giận.
Thiệu Bắc mặc dù phải ăn đắng, nhưng là em gái duy nhất, bọn chúng trước giờ cũng hết sức bảo bọc che chở, lớn như vậy cũng chưa giơ tay đánh bao giờ, Triệu Lan và những người khác cũng chưa thể động đến.
Nhưng cuối cùng, Thiệu Bắc, người mà chúng hết sức bảo vệ, lại bị một cô gái xấu xí đánh thành dạng này.
Nếu là mẹ ở đây, cô nhất định sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, dù sao cũng là họ không bảo vệ tốt Thiệu Bắc, may mà có cậu cố ý đến bảo vệ Thiệu Bắc, gia nhập đoàn phim.
Thiệu Nam càng nghĩ càng tức giận, để trút giận hộ Thiệu Bắc, tối hôm đó cậu đã nghĩ đến biện pháp cho mẹ con Điền Hiểu Hiểu uống thuốc xổ.
Tối hôm đó mẹ con Điền Hiểu Hiểu bị tiêu chảy, cả đoàn phim ăn uống gần như giống nhau, chỉ có mình hai người bị tiêu chảy.
Mẹ Điền, người không có chút cắn đứt lương tâm nào, nhờ sự vô liêm sỉ của mình, đột nhiên lấy lại tinh thần và khăng khăng rằng chính Thiệu Bắc đã chơi xỏ bọn họ, sau đó liền xúc phạm cô bé.
"Hôm qua, diễn kịch hãm hại Hiểu Hiểu.
Hôm nay muốn dùng thuốc hại người, đúng là không có phép tắc gì, lần này dùng thuốc xổ, lần sau có phải muốn dùng cả thuốc độc? "
Mẹ Điền ôm bụng đi đến phim trường than thở: "Nó còn nhỏ đã ác độc như vậy, vừa đóng kịch vừa bỏ thuốc, hôm nay không cho tôi lời giải thích, tôi sẽ không bỏ qua!"
Được, thậm chí đừng nghĩ đến việc quay phim.
Thiệu Bắc liên tục nói rằng đó không phải là cô bé làm, nhưng vì thời điểm quá trùng hợp, mẹ Điền nhất quyết không chịu buông tay, sự tình càng lúc trở nên nhạy cảm.
Mặc dù Thiệu Nam không để lại bất kỳ dấu vết nào, cũng không tìm được bất kỳ bằng chứng nào, nhưng mẹ Điền vẫn một mực cho rằng là họ làm, một mực than khổ, điều này khiến vị trí Thiệu Nam và Thiệu Bắc ngày càng trở nên mờ nhạt.
Rõ ràng là bắt nạt người khác trước, nhưng vì bị nghi ngờ cho uống thuốc xổ nên mọi chuyện đã đảo ngược.
Khi Mục Kinh Trập trở lại đoàn làm phim, đối mặt tình huống như vậy, sau khi nghe chuyện gì đã xảy ra, Mục Kinh Trập trong lòng liền có tính toán, trực tiếp nói về phía mẹ Điền đang la lối om sòm.
"Đừng vội buộc tội người khác, hôm qua tôi không có ở đây, tôi muốn xem mấy người diễn cảnh tát như thế nào trước."
Mục Kinh Trập nhìn Đạo diễn Lục: "Đạo diễn Lục, có thể cho tôi xem cảnh tát được không?"
"Được rồi." Đạo diễn Lục đau đầu, chỉ hy vọng vấn đề này mau chóng giải quyết.
Mục Kinh Trập sau khi nhìn thấy, sắc mặt càng ngày càng lạnh, nhìn Điền Hiểu Hiểu đang nói mình không được khỏe, trực tiếp kết luận: "Điền Hiểu Hiểu là cố ý, đánh rất mạnh, hơn nữa lúc đánh, trong mắt cũng thoáng qua sự đắc ý".
"Con không có, chỉ là tâm trạng không tốt, cho nên cố gắng tìm lại cảm giác một chút..."
"Trạng thái không tốt có thể đánh mạnh như vậy sao? Chẳng lẽ là ngày đầu tiên vào nghề sao? Nếu trạng thái không tốt thì tự mà điều chỉnh bản thân, sao lại đánh thật vào Tiểu Bắc? Thích tát thì nói cho tôi biết, tôi vài cái cho con tỉnh táo lại, cũng cho con tìm trạng thái nhanh hơn cả việc đánh Tiểu bắc?"
"Có thể diễn thì diễn, không thể thì cút đi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đánh người để lấy cảm giác.
Dựa theo phương pháp của nó, nếu gặp phải hiện trường án mạng, thì sẽ thật sự đâm ai đó để lấy cảm giác?"
Điền Hiểu hiểu không nói nên lời, mẹ Điền cũng đang bận biện hộ: "Đó không phải là điều tôi đã nói, chỉ là trạng thái của Hiểu Hiểu hôm nay không được tốt..."
Mục Kinh Trập trực tiếp ngắt lời cô ta: "Đừng nhắc đến trạng thái với tôi, những cảnh khác thì không sao, nhưng cảnh tát thì trạng thái không tốt, vấn đề này hay vấn đề nọ, hai mẹ con cô cho rằng chúng tôi đều ngu mắt mù không thấy sao?"
"Điền Hiểu Hiểu, tất cả chúng tôi đều có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của con.
Tôi sẽ không hỏi con tại sao lại không thích Thiệu Bắc.
Tôi chỉ muốn biết, coi như con không thích Thiệu Bắc, nhưng tại sao lại muốn trả thù trong lúc diễn? Công tư phân minh.
Không hiểu sao? Nếu công tư phân mình còn không làm được thì đừng đóng phim!
Mục Kinh Trập không cho Điền Hiểu Hiểu cơ hội nói chuyện, cũng không bởi vì Điền Hiểu Hiểu tuổi nhỏ mà bỏ qua, nhìn vào máy quay và khuôn mặt sưng mãi không hết của Thiệu Bắc, liền biết lực lớn cơ nào..