Xuyên Sách Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực

Chương 13: 13: Một Bàn Tay Vàng Khác 3





" Gần đây chị phơi khô nhiều nấm lắm, chờ hái hết nấm trên núi rồi chúng ta còn có thể ăn nấm khô, không thiếu phần của em đâu.

"

Nghe cô nói vậy, cả nhà đều vui mừng, chỉ có Khương Lệ Mai trong lòng là có chút tiếc nuối, tiếc rằng không gặp thời.

Chỉ cần vận may của con gái mình mà gặp thời thì không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây.

Nhưng lời này bà tuyệt đối không dám nói ra.

" Đúng rồi, mẹ.

" Giọng của Dư Dao kéo suy nghĩ của Khương Lệ Mai trở lại thực tại, cô nói, " Con đã phơi nhiều nấm thế này, hay là mang một ít cho anh cả nhé.

"


Trong lúc nhất thời, không khí ấm cúng trên bàn ăn nháy mắt liền lạnh lẽo xuống.

Khương Lệ Mai hiển nhiên còn không có nhớ tới chuyện Dư Dao nói muốn đi hỏi thăm chuyện của Lưu Dương, chỉ vừa nghe đến con trai lớn, lòng bà lại rối bời.

Khương Lệ Mai tổng cộng sinh ba trai một gái.

Đặt ở nông thôn, chuyện này đi đâu cũng khiến người ta phải ghen tỵ, nhưng trớ trêu thay, con trai thứ hai lại mắc bệnh do gia đình không chăm sóc kỹ, con trai cả thì vì lo toan kinh tế gia đình mà phải làm rể ở nhà người ta trong thành phố, một năm cũng không về được một lần.

Đây là nỗi đau của Khương Lệ Mai, nhưng đề nghị của con gái bà không thể phản đối, chỉ gật đầu nói: " Được, nhà mình còn có một ít trứng gà, con cũng mang cho anh cả luôn đi.

"

Bà không dám nói toàn bộ đều mang hết đi, vì nếu mang hết thì con trai thứ hai sẽ không còn gì để bồi bổ cơ thể, cái gì cũng không bằng mạng người quan trọng hơn.

Nghe được đến hai từ trứng gà, thằng bé đã thèm nhỏ dãi, nhưng Dư An cái gì cũng không dám nới.


Tuy là con trai út trong nhà, nhưng cậu bé từ nhỏ đã hiểu rõ mình không thể tranh giành với anh chị, chỉ có thể nhân lúc mọi người còn đang nói chuyện mà ăn nhiều thêm chút nấm.

Nấm do chị ba xào thật sự ăn rất ngon, sau này cậu muốn trở thành một người đàn ông giỏi giang, có thể hái thật nhiều nấm cho chị ba xào!

Người lớn hoàn toàn không biết suy nghĩ của trẻ con, một bữa cơm mỗi người đều có tâm tư riêng.

Thật ra, Dư Dao cảm thấy mọi người cũng không cần phải như vậy.

Làm rể trong thời đại này tuy là chuyện mất mặt, nhưng anh cả đã chọn như vậy, chắc chắn đã suy tính kỹ.

Họ là nhà mẹ đẻ, thường xuyên qua lại cũng không đến mức làm lạnh lòng anh cả.

Nhà họ Dư lại sợ làm mất lòng cả nhà chị dâu, nên hầu như không đến thăm.

Mỗi lần đến thăm đều chuẩn bị quà cáp đầy đủ, mặt mũi thì có, nhưng nghĩ cũng đủ biết anh cả sẽ có bao nhiêu áp lực tâm lý.